Chương 4: Mạch Khê, cả đời trường an...

1.6K 44 2
                                    

Sẩm tối, Mạch Khê vội vã trở về. Ta dựa trên nhuyễn tháp, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục đọc sách của ta. Hắn đứng ở cửa một lúc, cẩn thận lại gần ta. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, ngập ngừng một lúc lâu mới nói: “Ta nghe nói, hôm nay có quan binh tới.” “Ừ.” “Tam Sinh…” Ta ném sách sang một bên, ngồi thẳng người dậy, nhìn hắn: “Chàng muốn hỏi gì?” Hắn mấp máy môi nhưng vẫn không nói được gì. Ta nói: “Quan binh bị ta đuổi, Thi Sảnh Sảnh cũng bị ta đuổi đi.” Hắn nhìn ta một lát, có chút bất đắc dĩ, bật cười. Ta nhíu mày, “Sao nào? Hóa ra chàng muốn kết hôn với thiên kim tiểu thư nhà đại tướng quân, à, hóa ra ta đến không đúng lúc, làm hỏng mối nhân duyên của chàng. Nếu như chàng không đành lòng, để ta tìm cô nương ấy về, ta thấy tình cảm nàng ấy dành cho chàng rất sâu đậm.” Nói xong, đứng dậy đi ra bên ngoài. Hắn kéo ta lại, mặt hơi hơi đỏ lên: “Tam Sinh, nàng biết rõ ý ta không phải như vậy. Nàng… Lần này nàng có thể vì ta mà ăn giấm chua, thật ra trong lòng ta rất vui. Nhưng…” “Nhưng…?” “Đám quan binh nói nàng là yêu quái, ngày mai muốn mời Đại quốc sư tới đây trừ yêu.” “Đại quốc sư ư?” Ta nghĩ tới lão đạo có khuôn mặt nghiêm nghị mà hôm trước gặp trong ngõ nhỏ kia. Mạch Khê nhíu mày, gật gật đầu: “Tam Sinh, nàng có muốn tránh đi chỗ khác không?” “Tránh?” Ta ngạc nhiên hỏi lại, “Vì sao phải tránh? Ta không phải yêu quái.” Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Mạch Khê, ta chợt hiểu, “Mạch Khê, chàng vẫn luôn cho rằng ta là yêu quái sao? Chàng bảo ta tránh, là sợ Đại quốc sư phát hiện ra thân phận ‘yêu quái’ của ta?” Mạch Khê nhíu mày. Ta gật gật đầu lẩm bẩm: “Cũng đúng, ta ở bên chàng nhiều năm như vậy, dung mạo không hề thay đổi. Lúc muốn nhóm lửa có thể nhóm lửa, muốn có gió sẽ có thể tạo gió, chàng cho rằng ta là yêu quái cũng là điều đương nhiên. Hiện giờ chàng sợ ta sao?” Nghe ta nói xong, sắc mặt Mạch Khê thay đổi, rõ ràng là tức giận: “Vì sao ta phải sợ nàng? Nàng là yêu quái thì sao chứ, ta chỉ biết Tam Sinh của ta chưa bao giờ làm hại ta, ta cũng không phải là người vô tâm, trên thế gian này ai đối xử với ta như thế nào ta đều biết. Mà Tam Sinh nàng cũng không phải là yêu quái làm nhiều việc ác, dù nàng có yêu quái, thì cả cuộc đời này của ta chỉ yêu thương một mình yêu quái như nàng!” Hai chữ “yêu thương” khiến ta rất vui, khóe miệng không kiềm được khẽ cong lên. Tính tình Mạch Khê rất tốt, đối với ta lại càng dịu dàng, chẳng bao giờ thấy hắn giận dữ như vậy, ta cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, “Vậy chàng sợ cái gì?” Sắc mặt hắn cứng đờ, bị ta nói thẳng tâm tình khiến hắn hơi lúng túng, trầm mặc một lát, mới khẽ thở dài, “Tam Sinh, ta sợ nàng bị bắt nạt.” Ta nghe xong cảm thấy buồn cười, hỏi lại: “Chàng vẫn còn nhớ hậu viện nhà Tiểu Vương mập mạp chứ?” Hắn lườm ta một cái, “Một cây cỏ cũng không còn.” Ta hài lòng gật gật đầu: “Bị bắt nạt cũng không sao, chỉ cần đánh lại là được. Là nương tử của chàng, cái gì ta cũng có thể chịu được, nhưng không chịu được bị ức hiếp. Chàng không cần phải lo lắng chuyện này thay ta nữa. Mạch Khê bị ta trêu chọc, mỉm cười. Không nói gì nữa. Đến lúc rửa mặt, ta thấy trên ống tay áo hắn có một vết rách không lớn lắm, thắc mắc, “Làm sao vậy?” Mạch Khê dấu ống tay áo ra sai: “Không có gì, hôm nay xích mích với một vài tên lính, xảy ra xô xát nhỏ ấy mà.” Ta vươn tay: “Cởi áo ra, ta khâu giúp chàng.” Đốt nến, ta ngồi khâu lại vết rách kia, Mạch Khê ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn ta khâu áo giúp hắn, trên môi thường trực nụ cười, dường như đây là một việc dễ dàng khiến người ta thỏa mãn. “Xong rồi.” Ta đưa áo cho hắn, thấy trên mặt hắn tràn đầy thỏa mãn, đột nhiên ta hỏi: “Đương kim hoàng đế là một minh quân phải không?” Mạch Khê nhận áo, nói: “Là thánh quân.” Ta gật đầu, “Vậy còn Đại tướng quân đang nắm binh quyền, là một tướng quân tốt chứ?” Mạch Khê nhíu mày, “Nếu luận về cầm binh đánh giặc, đúng là một nhân tài, nhưng bình trị thiên hạ, trị vì quốc gia thì lại không cần tâm huyết sa trường của ông ta.” Ta lại gật đầu: “Diệt ông ta, cuộc sống dân chúng sẽ sống tốt hơn?” “Bỏ đi sự kiềm hãm của Đại tướng quân, Hoàng thượng có thể thuận lợi đưa ra cải cách, cuộc sống của dân chúng sẽ tốt hơn nhiều.” Mạch Khê khó hiểu nhìn ta: “Sao tự nhiên Tam Sinh lại có hứng thú với chuyện này?” “Nếu chàng có thể giúp dân chúng trừ bỏ Đại tướng quân, chàng sẽ vui chứ?” Ánh mắt Mạch Khê sáng rực, rồi lập tức cúi mắt che đi tia sáng ấy, “Tất nhiên.” Ta gật đầu: “Đêm đã khuya, ngày mai chàng có phải làm việc, mau đi ngủ đi.” Khi Mạch Khê thổi tắt ánh nến trong phòng, ta vẫn ngồi ở mép giường như cũ, mở to mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Làm sao Mạch Khê có thể vô cớ xích mích với người khác. Ta gộp tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay nghĩ lại, trong lòng cũng hiểu được, chắc chắn là hắn nghe thấy có người nói ta là yêu quái, lại nghe thấy ngày mai Đại quốc sư tới đây bắt yêu, nhất thời không kiềm chế được mà xô xát với người ta. Mạch Khê là người trầm tĩnh, mà hắn làm quan không lâu, dù được hoàng đế tin dùng, nhưng ngay cả một nơi ở, hoàng đế cũng không ban cho hắn, có thể thấy được địa vị hiện nay của hắn trong triều vẫn rất yếu kém. Mà sáng nay ta ra tay với phủ Tướng quân, lại càng khiến Mạch Khê phải đứng mũi chịu sào. Đúng là ta không giống với người thường. Ngày mai Đại quốc sư tới, nếu hắn nói mấy câu đại loại như “Âm khí quá nặng.”, “Không phải là con người.”, thì Mạch Khê cũng sẽ không có tương lai trong chốn quan trường… Dù thế nào đi nữa, cũng không thể làm liên lụy tới hắn. Ta nhớ tới ánh mắt sáng như ngọc của Mạch Khê khi nhắc tới lý tưởng sống của hắn. Niệm thuật ẩn thân, đi vào phòng Mạch Khê. Ta nhìn gương mặt đang say ngủ của hắn, nói: “Nói cho cùng, ba kiếp này cũng là chàng hứa cho ta. Dùng nửa đời còn lại thay chàng chắn kiếp cũng không sao. Huống hồ kiếp này ta còn là nương tử của chàng, chuyện tướng công muốn làm, ta sẽ dùng toàn lực giúp sức.” Ta ngồi bên mép giường hắn, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn: “Mạch Khê, cả đời trường an.” Sáng sớm ngày hôm sau, có thánh chỉ triệu Mạch Khê vào cung gấp, trước khi rời đi, hắn dặn dò ta một hồi, nếu có Đại quốc sư tới đây, nhất định phải kéo dài thời gian chờ hắn trở về. Ta thuận miệng hứa. Hắn vừa đi không lâu, một đạo sĩ ăn mặc có chút tiên phong đạo cốt[1] đến. Quốc sư này, nhìn bề ngoài rất trẻ. “Ngươi thật to gan, giết Không Trần đại sư xong vẫn dám vào kinh.” Đây là câu đầu tiên mà Đại quốc sư nói với ta, ta ngẩn ngơ một lúc lâu mới nhớ ra, Không Trần đại sư mà hắn nhắc tới chính là lão hòa thượng đuổi bắt ta suốt chín năm, “Không đúng, là hắn chết già, chẳng liên quan gì tới ta. Ta không phải yêu quái, càng không giết người.” Quốc sư cười lạnh, “Âm khí bức người, nếu không phải yêu, thì ngươi có thể nói ngươi là vật gì?” Nếu ta nói chân thân của ta là đá Tam Sinh bên bờ Vong Xuyên, sợ rằng hắn càng nói ta là quỷ quái. Ta cân nhắc một lát, nói: “Ngươi định làm thế nào để khẳng định ta là yêu quái.” “Đúng hay sai, thử Tam muội chân hỏa của ta là biết.” Ta nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý: “Được, nhưng ngươi phải sắp xếp một nơi có nhiều người, dựng một giàn hỏa thiêu để thiêu ta. Cho toàn thể dân chúng chứng kiến, sau khi đốt xong, chứng minh được ta không phải yêu quái, ngươi phải dùng thân phận Đại quốc sư của ngươi tuyên cáo với thiên hạ, là ngươi giết nhầm người.” Hắn ngây người chấn động, sửng sốt một lúc lâu sau mới nói: “Đừng hòng giở quỷ kế!” “Haiz. Ngươi là một người tu đạo, sao tâm tư lại không thuần khiết vậy. Thôi, ta cũng đang vội, bây giờ, ngươi nhanh chóng thiêu ta đi.” Ta bước nhanh ra ngoài cửa, còn hắn lại giật mình đứng trong phòng, ta khó hiểu nhíu mày, quay lại kéo cánh tay hắn, “Sao lại giống đàn bà như vậy, lần trước lúc ngươi và lão hòa thượng kia đuổi giết ta, cũng đâu có do dự như vậy.” Đi tới chợ bán thức ăn, đã có quân lính dựng một giàn hỏa thiêu, ta nhìn thấy mấy tên lính này rất quen mặt, nhớ ra chính là đám lính trong phủ Tướng quân. Bọn chúng thấy ta bình an kéo Quốc sư tới đây, đều choáng váng. Ta xoay người nhảy lên giàn hỏa thiêu, thân hình phóng khoáng thoải mái nhìn dân chúng vây quanh. Ta tự dùng dây thừng trói mình qua loa, lao xuống vẫy vẫy Quốc sư: “Haiz, xong rồi, xong rồi.” Đến lúc này Đại quốc sư vẫn chưa ra tay, hắn nhíu mày nhìn ta. Ta cũng nhìn lại hắn. Đột nhiên, từ bên cạnh có một phụ nhân lao ra, chính là nữ nhân đi cùng Thi Sảnh Sảnh tới cửa khiêu khích ta ngày đó. Nàng vừa nhìn thấy ta đã rống to: “Chính là ả! Ả là yêu quái! Ả mê hoặc thần chí quan Thượng thư, ra tay hạ độc thủ tiểu thư nhà ta, khiến tiểu thư nhà ta đến bây giờ vẫn bất tỉnh. Quốc sư, Đại quốc sư, ngài nhất định phải trừ bỏ yêu nghiệt này giúp chúng ta, diệt trừ hậu hoạn!” Nàng giữ chặt tay áo Quốc sư khóc lớn, màn khóc lóc này khiến người nghe rơi lệ, nghe thấy rất thương tâm. Nếu người mà nàng chỉ thẳng vào mặt mắng mỏ không phải là ta, e là ta cũng sẽ đứng về phía nàng. Ánh mắt Quốc sư lạnh lẽo, khẽ phất tay áo đẩy nàng ra, lạnh lùng hỏi ta: “Ngươi còn gì để nói nữa không.” Ta thở dài: “Ta không phải yêu quái.” Một quả trứng gà ném vào quần ta, một đứa bé ăn mặc cao quý từ trong đám người chui ra, nhấc tay ném một quả nữa vào người ta: “Ngươi bắt nạt tỷ tỷ! Ngươi là người xấu! Ngươi cướp người trong lòng của tỷ tỷ! Rõ ràng Mạch Khê ca ca thích tỷ tỷ, đều là tại ngươi!” Nhìn hai quả trứng dính trên quần áo, ta cau mày, mà điều khiến ta tức giận hơn  nữa, chính là hai câu cuối cùng của nó. Ta cười lạnh một tiếng, cử động đầu ngón tay, thằng nhóc đó bị ta nâng lên giữa không trung: “Tiểu tử, tỷ tỷ ngươi thích hắn, nhưng mà hắn lại thích ta.” Thằng nhóc giãy dụa giữa không trung. Phụ nhân trung niên đang khóc lớn, càng gào thất thanh: “Yêu nữ, đừng hãm hại tiểu thiếu gia nhà ta.” Dân chúng xung quanh nhao nhao bình phẩm. “Không được làm hại người khác.” Quốc sư quát lớn, ta chỉ cảm thấy dây thừng trói trên người xiết chặt, ngón tay yếu ớt, thằng nhóc kia từ giữa không trung rơi xuống, phụ nhân kia nhanh chóng đỡ được. Ngay sau đó cả người sáng rực, một mồi lửa từ dưới lòng bàn chân dấy lên. Tam muội chân hỏa. Đúng là phàm nhân này luyện được Tam muội chân hỏa, không dễ dàng a. Thực ra ta rất sợ lửa, linh vật ở Minh giới không có mấy ai không sợ lửa. Nhưng nếu muốn phân biệt yêu quái và các linh vật khác, dùng lửa chính là phương pháp thích hợp nhất. Bởi vì yêu quái khi bị thiêu cháy sẽ để lại nội đan, mà linh vật hoặc con người khi bị thiêu cháy lại không để lại cái gì. Ta cũng không sợ chết, bởi vì xét theo một góc độ nào đó, cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng sống. Con đường Hoàng Tuyền, sông Vong Xuyên là cố hương của ta. Ta vốn sinh ra ở vùng đất chết. Lửa cháy khiến cả người ta đau nhức, trong lúc hoảng hốt, ta lại gặp người quen. Bọn họ đứng ở giữa không trung nhìn ta bị lửa thiêu cháy. Ta muốn chào hỏi bọn họ, nhưng lại đau tới mức không thể làm gì được. Không biết qua bao lâu, cơn đau trong người ta giảm dần, Hắc Bạch Vô Thường vừa chuyển tay, ta đã tới bên người bọn họ. Đã lâu rồi thân mình không nhẹ nhàng như vậy. “Ha ha.” Hắc Vô Thường vỗ vai ta cười lớn: “Đã nhìn thấy nhiều kẻ chết kiểu này, nhưng Tam Sinh à, dáng vẻ bị thiêu của ngươi khiến hai ca ca đều chấn động.” Vẻ mặt hắn vui mừng như thế, khiến ta cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể chắp tay khách sao nói với bọn họ vài câu, quay đầu nhìn xuống. Dân chúng xung quanh và phụ nhân kia đều vui mừng không ngớt, reo hò gọi tên Đại quốc sư. Mà quốc sư kia một mình đi lên đài cao, hai mắt nhìn chằm chằm đống tro tàn một hồi, sắc mắc dần dần tái nhợt. “Đi thôi, trở về kể chuyện với hai ca ca xem, cuộc đời này của ngươi trải qua thế nào.” “Đợi một chút, hai huynh đứng đây chờ ta một lát, ta… Ta còn chút việc chưa xong.” Hai người bọn họ liếc nhau, Bạch Vô Thường nói: “Chiến thần?” Ta gật đầu. “Nhanh lên.” Long khí hoàng gia vẫn cuồn cuộn như trước, cũng may hiện giờ ta đã thành linh thể, đi vào cũng dễ dàng hơn nhiều. Lúc ta nhìn thấy Mạch Khê, hắn đang đứng đối diện án thư của hoàng đế. Hắn khom người nói, “Xin hoàng thượng có thể bảo vệ thê tử của thần bình an.” Hoàng đế nhấp một ngụm trà nói: “Chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi.” “Hoàng thượng, Tam Sinh chính là mạng sống của thần.” Lòng ta chấn động, tràn đầy ấm áp. Dừng lại bên người hắn, vòng tay ôm hắn từ phía sau: “Mạch Khê, có thể gặp được chàng, tam sinh hữu hạnh[2].” Mạch Khê cứng người, hắn mạnh mẽ quay phắt về phía sau. Ánh mắt xuyên qua thân thể ta, không biết dừng ở nơi nào. Dường như cảm nhận được điều gì, đột nhiên Mạch Khê chạy ra bên ngoài. “To gan!” Thái giám bên người hoàng đế quát. Hoàng đế giơ tay ngăn cản thái giám. Mạch Khê đi ra khỏi đại điện, chạy gấp ra khỏi hoàng cung. Ta lẳng lặng đi theo hắn. Trước tiên hắn trở về nha, thấy trong phòng trống rỗng không bóng người, sắc mặt trắng bệch. Đứng yên trong chốc lát, lại chạy vội ra ngoài, ở trên đường hắn hỏi thăm không ít người, cuối cùng cũng lảo đảo chạy tới chợ. Lúc đó Đại quốc sư dang đứng trên đài cao, tay cầm một vốc tro, nghiêm trang nói: “Ta lấy danh nghĩa Đại quốc sư, làm sáng tỏ thân phận của Tam Sinh, nàng không phải là yêu quái.” Lúc này, dường như những tiếng ồn ào bên tai đều biến mất, ta chỉ nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Mạch Khê, lảo đảo lùi hai bước. Ta muốn tiến tới đỡ hắn, nhưng tay lại xuyên qua thân thể hắn. Ta khẽ thở dài. “Tam Sinh…” Hắn khẽ gọi tên ta, chất chứa nỗi đau không nói được thành lời. Ta đáp: “Ừ.” Lại giật mình nhớ ra, bây giờ hắn đã không còn nghe được tiếng ta, cũng không thể nhìn thấy ta nữa. “Tam Sinh.” “Ta đây.” Mà trong mắt hắn, ta đã qua đời. Trong cuộc đời Mạch Khê, Tam Sinh đã không còn tồn tại. [1] Tiên phong đạo cốt: có phong cách của người tu tiên. [2] Tam sinh hữu hạnh: Hạnh phúc ba sinh: Nay được hạnh phúc là vì đã tu được ba kiếp rồi.

Tam sinh vong xuyên bất tửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ