Chap 18

4.8K 344 29
                                    

Sau khi đưa ba mẹ anh ra sân bay xong hai người cùng quay về nhà. Taehyung và Jimin bước vào nhà, hai người vẫn là im lặng không ai nói câu nào. Taehyung vừa vào nhà liền đi thẳng lên phòng, cậu ở lại muốn đi dạo nhà một tí bởi vì nhà anh rộng nên cậu muốn đi tham quan cho nhớ. Sau khi đi hết một vòng trong nhà, cậu đi ra ngoài vườn và khu vườn phía sau nhà. Ở vườn lớn trồng rất nhiều cây cảnh trông rất thoáng mát, ở khu vườn phía sau nhà thì cậu đã đến rồi khi tham gia buổi tiệc ở nhà anh nhưng lúc đó là buổi tối nên không nhìn rõ. Vẫn là hoa hồng xanh nhưng bây giờ đã ít hoa hơn rồi đa số là búp thôi, cậu đưa tay nâng 1 bông hoa lên cúi người xuống ngửi rồi lại nở nụ cười. Cậu thấy ở phía bên cạnh có bình tưới nước nên liền cầm lên và đi tưới cho chúng, đám hoa này cũng không quá to nhưng cậu cũng mất gần nữa tiếng để chăm cho nó.

Tưới hoa xong cậu đi thêm 1 tí nữa là đến hồ cá, phía trên hồ có làm 1 cái mái che, cậu ngồi xuống bên hồ lấy túi thức ăn cho cá ở trên kệ bên cạnh cho chúng ăn. Cậu nhìn chúng ăn mà cảm thấy lòng thoải mái hẳn. Còn nhớ bên Mỹ cậu cũng có nuôi 1 bể cá nhưng từ sau khi sang đây thì cậu đã nhờ 1 người bạn chăm sóc nó giúp cũng không biết giờ nó ra sao rồi.

Ngồi thư giản 1 tí cũng gần đến giờ cơm cậu liền đứng dậy quay đi vào nhà. Cậu không hề biết rằng những hành động của mình từ khi vừa bước đến đây đều thu vào tầm mắt của một người. Người này không ai khác đó chính là Taehyung chủ nhân của khu vườn, anh vốn đang đứng ở trên phòng nhìn xuống khu vườn nhỏ của mình chợt xuất hiện 1 thân ảnh nhỏ nhỏ đi vào rồi chăm sóc cho chúng. Anh đã nhìn cậu từ đầu đến cuối không bỏ xót 1 hành động nào, nhìn cậu như 1 thiên thần vậy

Hiện tại trong nhà anh ngoài anh và cậu ra thì còn có bác quản gia và một vài người hầu. Họ làm việc ở đây vào buổi sáng còn buổi tối họ sẽ quay về nhà của mình. Cậu bước vào bếp nói

- Bác có cần con giúp gì không?

- Ah không cần đâu, con cứ ở yên đó là được rồi. Nhưng nếu con muốn giúp thì con lên kêu cậu Taehyung xuống ăn trưa giúp bác đi - Bác quản gia cười nói

- Kêu...kêu Taehyung ạ?? Con biết rồi - Nói xong cậu hướng lên lầu đi

Bác quản gia ở đây cười thầm " Thằng bé thật là ngoan ". Cậu đi đến trước cửa phòng Taehyung bỗng nhiên chần chừ, nghĩ lại những chuyện sáng nay cậu thật không dám gặp Taehyung chút nào, quá nhục mà. Nghĩ thì nghĩ nhưng cậu vẫn phải kêu thôi

- *Cốc cốc* Taehyung cậu mau xuống ăn trưa này. Cậu mau xuống đó, tôi xuống trước đây - Cậu nói 1 lèo rồi chạy vèo xuống lầu.

Cậu vừa nói xong anh liền ra mở cửa thì thấy dáng chạy như gặp ma của cậu liền bật cười khẽ. Gần đó có hai người giúp việc chứng kiến cảnh anh cười thì xì xầm to nhỏ

- Trời cậu chủ cười kìa, nụ cười đó quý còn hơn vàng đấy - Người làm 1 nói

- Chiều nay chắc sẽ không có bão đâu ha ? - Người làm 2 vừa nói vừa nhìn ra bầu trời bên ngoài xem xét thời tiết

Anh trở lại vẻ nghiêm túc rồi bước xuống lầu ăn cơm trưa. Buổi tối hai người ăn cơm xong thì ai về phòng nấy. Cứ như vậy đã 5 ngày trôi qua rồi hai người họ chỉ nói chuyện với nhau khi cần nói, có lúc vì mâu thuẫn gì đó mà hai người họ đã cải nhau ủm tỏi lên làm cho người làm trong nhà không khỏi mệt mỏi.

[Vmin] Khi Oan Gia Chung NhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ