"Ba! Đừng nói nữa, cầu xin người đừng nói nữa! Ba, người không cần con sao?" Hạ Úc Huân hoảng loạn mà giữ chặt tay Hạ Mạt Lâm.
Hạ Mạt Lâm một chút kéo cô ra, nói:"Ta có muốn cũng không nổi...... Úc huân, con không hận ta sao? Con nên hận ta a! Con có một người ba có tiền, con vốn là tiểu công chúa từ nhỏ cơm áo không phải lo, nhưng bởi vì ta ích kỷ làm chậm trễ cuộc sống của con suốt hai mươi ba năm. Hiện tại, con nên trở về quỹ đạo chính xác của mình!"
Hạ Úc Huân cảm giác cả người như rơi vào động băng, nói:"A, quỹ đạo chính xác? Vậy còn người? Người đem con đuổi đi như vậy, về sau người muốn như thế nào?"
"Sau khi con rời đi, cái nhà này của ta để lại cũng chẳng còn ý nghĩa, ta sẽ mang mọi thứ của Nhược Hân đi, mang cô ấy rời khỏi nơi này, ta sẽ không để tên hỗn đản kia quấy rầy cô ấy." Hạ Mạt Lâm cắn răng.
Hạ Úc Huân nghẹn ngào, "Vì cái gì phải đối xử với con như vậy? Ban gay cả tro cốt của mẹ đều có thể mang đi, nhưng ba lại bỏ rơi con một thân một mình?"
"Úc huân, con trưởng thành rồi, đã không cần ta nữua. Nhìn thấy con thương tâm khổ sở, ta lại một chút đều giúp không được, hiện tại, cho con rời đi, là chuyện duy nhất ta có thể làm."
"Ai nói con không cần người! Ba, người có biết hay không, trước kia bất luận con làm chuyện gì, bất luận con ở bên ngoài chịu bao nhiêu ủy khuất, con một chút đều không sợ hãi, bởi vì con biết, phía sau con còn gia đình vĩnh viễn đều bất biến.
Bạn bè, tình yêu, quyền lợi, tiền tài, cho dù con mất hết, con vẫn còn có người! Bởi vì có người, con mới dám không kiêng nể gì mà gặp rắc rối như vậy, bất chấp súng đạn chạy về phía trước......
Người đi rồi, con phải làm sao bây giờ? Nếu con chạy trốn quá xa, tìm không thấy đường về nhà, ai sẽ dẫn con về nhà?" Cô giống như đứa bé sợ lạc đường, gắt gao nắm chặt góc áo cha mình.
"Úc huân......" Hạ Mạt Lâm run rẩy mà vuốt ve tóc cô.
Ông thật vất vả mới hạ quyết tâm nói mọi thứ với cô là tốt nhất, nhưng, nhìn cô ở trước mặt ông khóc đến thương tâm như vậy, ông không thể không do dự.
"Ba, đùng như vậy được không? Cho dù người không phải ba ruột của con, nhưng người vẫn là người ba duy nhất của con!"
Cô biết, biết ba cô khẳng định cũng luyến tiếc chính mình, nếu không ông sẽ không thương tâm khổ sở như vậy, mẹ chết, ba là người thân duy nhất của cô, đồng thời, cô cũng là người thân duy nhất của ba cô!
Úc huân, có những lời này của con, ta liền cái gì đều không cần. Hạ Mạt Lâm than nhẹ một tiếng, "Con không muốn biết ba ruột con là ai sao?"
Hạ Úc Huân căm giận mà nói, "Không muốn, mặc kệ hắn là ai, quá khứ hai mươi ba năm hắn không xuất hiện, cuộc sống tương lai của con càng không cần hắn nhúng tay."
"Con có thể có được mọi thứ con muốn, bao gồm cả người đàn ông con yêu thương."
Hạ Mạt Lâm biết cô thích Lãnh Tư Thần, trước đây, huyết thống chênh lệch, ông cho rằng cô cùng Lãnh Tư Thần ở bên nhau nhất định sẽ không hạnh phúc, nhưng hiện tại không giống nhau, cô đã có cơ hội thay đổi mọi thứ, ông cần phải nói cho cô biết điểm này.
Hạ Úc Huân căm giận nói, "Làm ơn, ba à, người đàn ông kia là gả cho con, lại không phải gả cho hắn! Có liên quan gì đến hắn chứ!"
Ba, người là đang ép con lựa chọn giữa ba và A Thần sao?
Vì cái gì nhất định phải lựa chọn? Các người rõ ràng có thể cùng tồn tại a!
Hạ Mạt Lâm bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Con lại nói bậy rồi, con gái nói chuyện phải rụt rè một chút. Là ba không dạy con tốt, để con từ nhỏ đến lớn đều tính cách như đàn ông, nên mới không có bạn trai!"
"Ba, người mới là nói bậy a! Con biết, người từ nhỏ dạy con luyện võ là hy vọng con có thể bảo hộ bản thân. Còn không có bạn trai, đó là con không cần bọn họ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển 2] BÀ XÃ NGỌT NGÀO: HÀNG TỈ ẤM ÁP KẾT HÔN NGÀY THỨ 7
RomanceTác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu Năm cô ba tuổi đã định chung thân, mười tuổi mang nụ hôn đầu đời đi dâng hiến, hai mươi tuổi làm bảo vệ cho tổng giám đốc anh. Như vậy trúc mã còn bị người khác cưỡi chạy thì mấy năm học võ của cô cũng bỏ đi rồi. Vốn tưởng...