chương 9-11

161 0 0
                                    

Chương 9
Editor: Jenda Thảo

Ngày hôm sau, Tiếu Hàm đi gặp chị Diệp ở chỗ đã hẹn trước. Diệp Dĩ Mạt mặc một bộ váy màu đen, tóc búi cao nhìn giỏi giang mà nhẹ nhàng thanh thoát, đó cũng chính là điểm mà Tiếu Hàm ngưỡng mộ cô, cho dù Diệp Dĩ Mạt mặc quần áo bình thường nhất cũng toát ra một cỗ khí chất quý phái, mọi người nói 'Con người cần dựa vào quần áo', nhưng với Diệp Dĩ Mạt lại ngược lại thành 'Quần áo phải dựa vào con người' mới đúng, cho dù là bộ quần áo hai mươi đồng bán trên vỉa hè, mặc lên người cô, cũng như là đồ bán trong những quầy hàng hiệu.

"Chị, ở đây ~~" Từ xa, Tiếu Hàm liền vẫy tay cười.

Diệp Dĩ Mạt cũng nhìn thấy, nhìn Tiếu Hàm cười gật đầu, liền bước nhanh về phía này. "Chị, trước tiên chúng ta đi mua quần áo rồi đi làm tóc sau nhé?" Tiếu Hàm cười hỏi.

Diệp Dĩ Mạt cúi đầu nhìn đồng hồ, chắc là đang tính toán thời gian.

Tất nhiên Tiếu Hàm hiểu rõ thói quen của cô, Diệp Dĩ Mạt có một cái tật nhỏ, nhất định phải sắp xếp thời gian sao cho hợp lý nhất.

"Đi làm tóc trước đi, thời gian mua quần áo có thể giảm bớt được, chứ làm tóc thì không thể bớt được đâu." Diệp Dĩ Mạt ngẩng đầu cười nói, chỉ chỉ tiệm làm tóc cách đó không xa, cố gắng thuyết phục nói: "Đi thôi, đến chỗ này đi, thằng em trai vừa cho chị một cái thẻ VIP, nhân tiện dùng thử xem sao."

Tất nhiên Tiếu Hàm không có ý kiến gì, đi theo cô ấy là có cái ăn, cô đã rút ra được chân lý ấy từ lâu rồi.

Tóc Tiếu Hàm và Diệp Dĩ Mạt dài đến eo, chỉ khác là tóc Tiếu Hàm xoăn nhìn tự nhiên, với lại trước kia từng uốn nhuộm, nên tóc có màu vàng nâu, mà tóc Diệp Dĩ Mạt cũng dài rất tự nhiên, tóc chưa uốn nhuộm bao giờ, vừa đen vừa mượt, điều này cũng làm cho Tiếu Hàm ngưỡng mô không ngừng.

"Chị, sao lại chỉ có cắt bớt thôi?" Tiếu Hàm nhìn mái tóc uốn của mình ở trong gương, lại nhìn sang mái tóc được cắt tỉa cẩn thận của Diệp Dĩ Mạt, nhất thời cảm thán, chắc là chị lại xem mái tóc này như báu vật mà nuôi dài, mới không làm hư nó như cô.

Diệp Dĩ Mạt chỉ thản nhiên cười cười, giọng điệu hãnh diện, nhìn mái tóc của mình trong gương, trả lời: "Chị không thích uốn với nhuộm, như thế này cũng không sao."

"Được rồi, chị có một mái tóc dài đen mượt óng ả, chắc chắn có thể đi làm người mẫu chụp ảnh quảng cáo dầu gội đầu được đấy." Tiếu Hàm ngưỡng mô nhìn mái tóc đen nhánh của Diệp Dĩ Mạt.

"Đi thôi, đi mua quần áo đi." Diệp Dĩ Mạt cười nói. Ba người phụ nữ trong một vở diễn, đối với một người thì không có ý kiến, một người thì thấy đi dạo phố là lãng phí đời người phụ nữ, còn lại thì thấy đi dạo phố chính là một cuộc chiến đấu lâu dài.

Tốc độ nhanh tuyệt đối.

Thành quả chiến đấu hăng hái suốt một buổi chiều, là trên tay đầy ắp túi lớn túi nhỏ khác nhau. Tuy rằng đối với đi dạo phố hai người cũng không quá thích, nhưng mà điều này cũng không thể làm mờ nhạt đi sự yêu thích của phụ nữ đối với những bộ quần áo xinh đẹp xuất phát từ đáy lòng, cái gì gọi là tốc độ? Cái gì gọi là năng suất? Nhìn hai người là biết ngay.

Nhìn túi lớn túi nhỏ quần áo trong tay lẫn nhau, Diệp Dĩ Mạt và Tiếu Hàm đều nhìn nhau cười.

Mỏi chân quá. Tiếu Hàm lê nhẹ bước chân: "Chị, em đi về trước đây. Tuần sau gặp nhé." Tiếu Hàm đưa tay gọi taxi, đứng nhìn Diệp Dĩ Mạt nói.

Lần sau, sẽ không đi giày cao gót dạo phố nữa, cái mạng già của cô chịu không nổi. Xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng thật sự rất mệt.

"Đi đi, chị cũng phải về lập tức." Diệp Dĩ Mạt gật gật đầu cười, không phải không muốn vẫy tay, thực sự là không thừa cái tay nào để thực hiện động tác này được.

Thằng nhóc thối tha Lý Thụy kia đã nói đợi nó tí nữa sẽ đến đón cô, cô vẫn nên chờ nó thì hơn. Thằng nhóc này, có bằng lái xe liền lái xe đi khắp nơi, không được dạy dỗ tử tế.

Thứ Bảy, là hôn lễ của Lý Tĩnh, Tiếu Hàm và Diệp Dĩ Mạt cùng nhau tham dự.

Nhìn vẻ mặt xinh đẹp, hạnh phúc của cô dâu, đều là gái ế hai người bỗng dưng có chút xúc động, năm tháng đúng là không tha cho người ta.

Tiếu Hàm đếm trên đầu ngón tay, nhìn chú rể và cô dâu, ánh mắt có chút buồn bã: "Chị, em cũng muốn được gả cho một người tốt!"

Diệp Dĩ Mạt càng thêm ai oán đẩy nhẹ cô một cái.

Tiếu Hàm ngượng ngùng thu hồi ánh mắt. Đúng vậy, cô còn nhỏ hơn Diệp Dĩ Mạt ba tuổi, thế này, áp lực của cô cũng sẽ ít hơn nhiều.

"Chị, chị xem cô giáo Lý gần ba mươi tuổi đã cưới chồng rồi, chị tính khi nào thì lập gia đình đây?" Tiếu Hàm bưng ly rượu, nháy mắt hỏi. Cô có chút tò mò, bên người chị cũng có không ít người theo đuổi, nhưng mà dường như không có ai vừa mắt cô ấy cả, bây gờ đã là hai mươi tám tuổi rồi, chị ấy vẫn một thân một mình.

Diệp Dĩ Mạt có chút bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà, đồng nghiệp bên cạnh mình, bạn bè một đám người chưa lập gia đình thì cũng đã có đối tượng, cả ngày ba với dì cứ lải nhải bên tai, cô thật sự có chút không chịu đựng nổi.

"Nếu có thích hợp, thì bây giờ đi chứng minh cũng không thể biết được." Diệp Dĩ Mạt bĩu môi nói, đối với cô tình yêu vốn không phải là thứ cần thiết, tương trợ trong lúc hoạn nạn, tôn trọng nhau như khách với cô cũng chỉ là oanh oanh liệt liệt, quấn quýt si mê đau thương mới có lực hấp dẫn hơn.

Tiếu Hàm nhún nhún vai, ai nói không đúng đâu, các cô cũng không phải là cô gái trẻ tuổi nữa, các cô đã giác ngộ ra từ lâu, có thể tìm được điều kiện thích hợp, tính cách hợp nhau, cũng không dễ dàng gì.

"Đi thôi, đi mời cô giáo Lý một ly rượu." Diệp Dĩ Mạt bưng ly rượu lên, thân hình hơi lảo đảo một chút, nhìn Tiếu Hàm cười cười.

Tiếu Hàm nghĩ lại khoảng thời gian lúc ở đại học trước kia vừa là thầy vừa là bạn, mời rượu đương nhiên không thể thiếu.

"A, các cô gái xinh đẹp của tôi, thế nhưng vẫn nhớ đến chúc mừng cô giáo nha." Lý Tĩnh nhìn thấy học trò tâm đắc kiêm bạn tốt của mình, tất nhiên nhịn không được trêu chọc vài câu.

Diệp Dĩ Mạt và Tiếu Hàm cũng không để ý, cười nói chúc mừng, "Hôm nay là ngày vui của cô giáo Lý, chúng tôi đương nhiên muốn đến xem náo nhiệt chứ, cũng phải hưởng một chút không khí vui vẻ, nhanh một chút đem mình gả đi chứ, đúng rồi, chồng của cô giáo, ly rượu này, không thể không uống nha ~~" Diệp Dĩ Mạt cười có chút gian xảo, Tiếu Hàm đứng bên cạnh đùa bỡn, nhìn Lý Tĩnh nhịn không được mắt trợn trắng, hai người này, thành một đôi vẫn còn có thể làm loạn như thế, năm đó Hội Sinh viên bởi vì có hai người này, một đợt đạt đến đỉnh cao nhất.

Chú rể Chu Hạo vừa đi kính một vòng rượu về, hiện tại trên mặt còn rất đỏ, lại chỉ uống rượu không, đoán chừng có thể trực tiếp đuổi về động phòng được rồi, nhưng hai cô gái xinh đẹp ngay cả chồng của cô giáo cũng gọi rồi, nếu không uống thì có chút không phải phép.

Chu Hạo đang cố gắng vào trong, sau khi nhận lấy ly rượu trong tay Diệp Dĩ Mạt, không do dự chút nào buồn bực uống vào.

Lý Tĩnh đứng nhìn một bên cười không ngừng. Chú rể Chu Hạo có rất ít bạn bè, lại xuất thân từ trong quân đội, tửu lượng là tốt nhất so với những người ở đây, một ly rượu trắng như vậy, đối với anh mà nói chỉ là chút lòng thành thôi. Nhìn vẻ mặt mất hứng của Diệp Dĩ Mạt và Tiếu Hàm, Lý Tĩnh cười dương dương đắc ý.

Tiếu Hàm và Diệp Dĩ Mạt liếc mắt nhìn nhau, thật sự không quen nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Lỹ Tĩnh, hai người cười gian một tiếng, bưng chén đi về phía cô.....

"Chị, em thấy trong đám người bên kia có mấy người nhìn cũng không tệ, chị có muốn thử một chút không?" Tiếu Hàm nhẹ giọng nói thầm với Diệp Dĩ Mạt, vài người ở đây, cô căn bản đặc biệt chỉ người vừa uống rượu kia, phong độ mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao to, cùng chị mình nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi.

Diệp Dĩ Mạt đối với lời nói không trúng chủ đề của đứa em này rất có chất miễn dịch, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, chỉ chú tâm đối phó với đống đồ ăn trước mặt. Nhất định phải ăn lấy lại vốn, tiền mừng thế nhưng mất gần nửa tháng lương của cô rồi.

"Lo mà ăn phần của em đi, đàn ông làm sao cám dỗ bằng các món ngon này được." Diệp Dĩ Mạt gắp một cái đùi gà nhét vào miệng Tiếu Hàm, hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, ý tứ rất rõ ràng, ăn nhiều, ít nói.

Tiếu Hàm ngượng ngùng cười cười, được rồi, cô lại hay lo chuyện bao đồng, tâm tư của chị, cô làm sao mà đoán được cơ chứ, haiz. Vẫn nên lo chuyện của mình cái đã, ngày hôm qua ba có gọi điện đến, nói ông đã nhờ anh Triển Nguyên tìm cho cô một vài người thích hợp rất được, kêu cô đi xem mắt thử.

Tiếu Hàm chỉ có thể cười khổ, cô thật không biết đã nói cái gì được đâu, thế mà ba đã vội vàng như vậy rồi, nói thế giống như cô thật sự không gả đi được ấy. Hơn nữa, nhờ người giới thiệu cũng không thể nhờ anh Triển Nguyên được, hiện tại, khiến cho cô mỗi lần chào hỏi anh Triển Nguyên như nào đây? Mất hết mặt mũi rồi. Không tính chuyện trước kia đái dầm, lần này anh Triển Nguyên lại có trong tay loại sự tình như thế, trời đất ơi!
Chương 10
Editor: Jenda Thảo

Hôn lễ của Lỹ Tĩnh kết thúc, Tiếu Hàm lại phải đối mặt với đợt thi thử giữa học kỳ. Cô phải bận rộn ôn tập cho hai lớp, thuận tiện lấy cái này làm lí do để tránh buổi xem mắt mà Chu Triển Nguyên đã sắp xếp. Cô thật sự không có tâm tư nào để đối mặt với kiểu gặp gỡ như thế này, ba mẹ đều quan tâm, anh hàng xóm sắp đặt, quả thật rất thần thánh!

"Chủ nhiệm Hoàng, tôi đã có bạn trai, thật sự..... không lừa cô đâu.... ... Ừ ừ, cho nên không cần giới thiệu cho tôi.... ...." Cuối cùng cũng xử lý được sự nhiệt tình như lửa của chủ nhiệm Hoàng, Tiếu Hàm nhịn không được thở dài. Trong nhà ba mẹ thúc giục, ở trường học cấp trên lại quan tâm, thời kì này, chẳng lẽ muốn cô dẫn bạn trai về nhà mới chịu sao?

Xem ra, cho dù là vì để cuộc sống yên ổn, cô cũng phải cảnh giác cao độ vì bản thân mà quyết định mới được. Ếch ba chân khó gặp, đàn ông hai chân không phải còn đầy ngoài đường đó sao???

Cô giáo Tiếu lặng lẽ nắm chặt quả đấm, vì cuộc sống yên ổn của mình, quyết không thể lãng phí tuổi thanh xuân của bản thân, không thể đợi đến khi cái mặt bã đậu rơi nước mắt đẫm vạt áo lại hối hận bản thân không tự nắm giữ chút thanh xuân còn lại được.... .....

"Tư Tư, ngày mồng một tháng năm cô có kế hoạch gì chưa?" Tiếu Hàm uống canh, hỏi Trần Tư Tư đang ngồi đối diện. Ngày mồng một tháng năm đến rất nhanh, là ngày được nghỉ lễ, công ty của ba cô tổ chức đi du lịch ở núi Hoàng Sơn, ba mẹ cô, hai người bọn họ vui vẻ hớn hở đi ngắm mây trôi bồng bềnh, liền bỏ mặc một người đáng thương như cô ở nhà.

"Tôi nha" Trần Tư Tư bĩu môi, cười nói: " Tôi đi chơi cùng gia đình của anh người yêu, chúng tôi bàn nhau đi Hải Nam là thích hợp nhất." Trần Tư Tư cười vô cùng hạnh phúc, trải qua nhiều đợt yêu đương, cuối cùng cô cũng gặp được người đàn ông lý tưởng như đã nói của đời mình, gần đây hai người luôn dính vào nhau.

Tiếu Hàm hiểu rõ gật đầu, tiếp tục ăn cơm. Hay cứ ở nhà đi, dù sao cô cũng không muốn đi chơi chỗ nào hết, đúng lúc nhà cửa cần được dọn dẹp rồi, nhân tiện thay đổi ra giường luôn, cô vừa mới mua bộ hoa văn hoa hồng bốn màu kia, thuận tiện thử xem sao.

"Đi thôi, chiều nay là buổi học cuối cùng rồi, sau đó tôi sẽ đến nhà anh yêu của tôi ~~ chuẩn bị vui vẻ để đi Hải Nam chơi ~~" Trần Tư Tư cầm bát cơm lên, cười nói.

"Ừ, buổi chiều tôi không có lớp, dọn dẹp một chút là có thể về luôn." Tiếu Hàm cũng cười, khuôn mặt thoải mái mà vui vẻ, nghĩ đến ba ngày nghỉ liên tiếp, tâm tình mọi người đều tốt cả.

Tan tầm, về đến nhà, Tiếu Hàm đang nấu ăn, điện thoại bỗng vang lên.

"Ba, con biết rồi, hai người cứ đi chơi vui vẻ đi, con sẽ ở nhà, ừ ừ, không đi ra ngoài, được được, ba mẹ cứ yên tâm, con biết rồi..... Ách, được, biết rồi....." Đợi ba mẹ lảm nhảm xong an tâm cúp điện thoại, nghĩ đến câu nhắc nhở cuối cùng của ba, Tiếu Hàm nhịn không được giật giật khóe miệng, ông nói, nhân dịp ngày nghỉ này, đi ra ngoài nhiều nhiều một chút, để quen biết thêm vài tên con trai.

Haiz, cái này nghĩa là gì chứ, con gái hai người thật sự không ai thèm yêu sao?

Đang mãi nghĩ đến chuyện này, chuông cửa bỗng vang lên.

Tiếu Hàm có chút nghi hoặc, ai sẽ đến tìm cô đây? Ba mẹ vừa mới lên ô tô, không thể là bọn họ được.

Mở cửa, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Chu Triển Nguyên cùng vẻ ủy khuất của Nãi Tích đang đứng trước cửa nhà, Tiếu Hàm có chút kinh ngạc, có chuyện gì đây vậy?

"Anh Triển Nguyên, mau vào đi, Nãi Tích, muốn uống gì?" Tiếu Hàm nghiêng người cho bọn họ vào nhà, khom lưng cười yếu ớt hỏi Nãi Tích.

Nãi Tích bĩu môi không lên tiếng, trừng to mắt liều mạng nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, tay nhỏ bé nắm chặt tay ba ba không rời.

Tiếu Hàm giương mắt, nhìn về phía Chu Triển Nguyên, không động tĩnh hỏi: đây là có chuyện gì vậy?

Chu Triển Nguyên cười khổ, nhìn lại ánh mắt kiên định của con trai đang đứng bên chân, có chút buồn rầu nói: "Ngày mai anh phải đi công tác, con dâu dì Lý đang ở trong bệnh viện dưỡng thai, bà ấy xin phép nghỉ vài ngày, muốn đi chăm sóc cho con dâu, nhưng mà đúng lúc Nãi Tích cũng được nghỉ, nó không ở nhà một mình được, anh tạm thời không tìm được người thích hợp để chăm sóc nó, cho nên đã nghĩ đến em...."

Tiếu Hàm giật mình sửng sốt, nhưng mà lập tức liền hiểu rõ ý tứ của anh, chắc là Nãi Tích không có ai chăm sóc, nghĩ giao cho cô chăm sóc nó, Nãi Tích không muốn rời khỏi ba ba, thế nên mới thành bộ dạng này.

"Đi, Nãi Tích ở lại chỗ này cùng cô giáo Tiếu được không? Cô giáo Tiếu sẽ nấu ăn ngon cho Nãi Tích nhé." Tiếu Hàm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Nãi Tích, hai mắt mỉm cười, vươn tay an ủi vỗ nhẹ trên đầu nó.

Nãi Tích chu cái miệng nhỏ xinh, bày ra khuôn mặt lạnh như băng, mặc dù tay vẫn cầm lấy tay ba ba, nhưng mà rõ ràng có buông lỏng đi một chút.

Chu Triển Nguyên nhìn thế không khỏi thở phào nhẹ nhàng, trong lòng cũng dễ chịu, xem ra lựa chọn của mình không sai.

"Nãi Tích, ngoan ngoãn nghe lời cô giáo Tiếu, hai ngày sau ba sẽ về đón con." Chu Triển Nguyên đưa tay con trai giao cho Tiếu Hàm, có chút áy náy nhìn cô lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Tiếu Hàm cười nhẹ nhìn anh lắc lắc đầu, cúi xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng lên của Nãi Tích, cười tủm tỉm kéo nó chạy đến bàn ăn, "Ngồi ở đây nhé, cô giáo Tiếu sẽ nấu món ngon cho Nãi Tích, ăn xong chúng ta cùng xem tivi, ngoan nhé."

Tuy trên mặt con trai nhìn vẫn có chút bất mãn, nhưng xem như vẫn ngoan ngoãn để cho Tiếu Hàm bế ngồi vào ghế, Chu Triển Nguyên thở phào, cũng đi theo. "Đây là quần áo tắm rửa của Nãi Tích, còn có đồ chơi mà nó thích, anh đều để ở trong túi, và có hai ngàn đồng, coi như là tiền ăn uống."

Tiếu Hàm nhíu mày, trừng mắt liếc anh một cái: "Anh coi Nãi Tích là voi à, hai ngày có thể ăn hết hai ngàn đồng sao. Vẫn là em nghèo, nuôi một đứa nhỏ mà cũng không nuôi nổi? Đừng nói là hai ngày, hai năm em vẫn nuôi dưỡng tốt." Tiếu Hàm nói xong, liền không thèm nhìn anh, bật lửa, hâm lại canh.

"Anh để túi trên ghế sô pha." Thấy cô như vậy, Chu Triển Nguyên cũng không biết phải nói gì, nghẹn vài giây, nói một câu như vậy.

"Lấy lại tiền đi, nếu không em sẽ giao Nãi Tích lại cho anh đưa về." Tiếu Hàm cũng không quay đầu lại, chỉ tập trung rửa sạch thức ăn, nhưng mà Chu Triển Nguyên lại nghe ra trong lời nói của cô có lực uy hiếp, con bé này, vẫn còn khó chịu như vậy.

"Được, tiền anh sẽ lấy lại, đợi anh trở về sẽ mời em ăn cơm, như vậy được chứ?" Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ nhìn bộ dạng cô bận rộn, cười lắc đầu.

"Ngày mai anh đi công tác?" Tiếu Hàm liếc mắt nhìn anh một cái, lại hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Ừ, đúng vậy."

"Ở lại ăn cơm đi, dù sao nấu lại thức ăn nữa là có thể ăn cơm. Được rồi được rồi, bây giờ anh đi ra ngoài chơi với Nãi Tích đi." Ghét bỏ trừng mắt liếc anh một cái, Tiếu Hàm cũng không...... nể tình chút nào đẩy anh đi ra khỏi phòng bếp.

Phòng bếp nhỏ như vậy, hai người đứng rất chật chội, anh sẽ cản trở cô nấu ăn.

Chu Triển Nguyên lặng đi một chút, đợi đến khi lấy lại được tinh thần, người đã ở bên ngoài, trên thương trường tổng giám đốc Chu không gì là không làm được thế mà lại bị người ta ghét bỏ?

Nhìn ánh mắt con trai có chút khó hiểu, quản lý Chu trên mặt có chút đỏ lên kiêu ngạo, khụ một tiếng. "Con trai, ba ba chơi cùng con ~~"

"Ăn cơm ~~" Tiếu Hàm tắt bếp gas, hướng ra phòng ngoài thét to một tiếng, sau đó thành thục trải bàn ăn.

"Oa, có thể đọ tay nghề cùng dì Vương nha." Chu Triển Nguyên đi vào, khoa trương cười nói, Nãi Tích cũng chạy hộc hộc tiến vào, ôm chặt chân Chu Triển Nguyên không tha, ánh mắt thẳng tắp sáng long lanh nhìn chằm chằm bát trứng xào cà chua nhiều màu trong tay Tiếu Hàm.

Tiếu Hàm khịt khịt mũi, xoay mình xem thường một cái, chỗ này nhỏ như vậy, chứa ba người, mặc dù cái kia nhỏ như vậy có thể trực tiếp không cần để ý.

"Nếu không thì di chuyển chỗ ngồi, đi ra ngoài đi ra ngoài......" Tiếu Hàm thúc giục nói.

"Nãi Tích, ngoan, đi ra ngoài trước, lập tức sẽ có ăn." Chu Triển Nguyên cười vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, dỗ dành nói.

"Nãi Tích, đem đũa cầm ra trước đi." Tiếu Hàm đưa cho nó ba đôi đũa, đối với ánh mắt kinh ngạc của Chu Triển Nguyên, một chữ cũng không nói: "Tự mình bắt tay vào làm, mới có cơm ăn áo mặc!"

Nói xong, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.

"Anh Triển Nguyên, đưa bát canh, còn cả rau cần tây, cùng mang ra cả đi." Nói xong, chính cô dẫn đầu bưng bát cơm đi ra ngoài.

"Oa, có thể ăn cơm rồi!" Tiếu Hàm đưa đồ ăn cuối cùng đặt lên bàn, nhịn không được cảm thán một tiếng. Vốn định đem canh ngày hôm qua còn thừa hâm nóng lại một mình ăn, lại xào thêm rau cần để ăn bữa tối, nhưng mà bởi vì có hai vị khách không mời mà đến nên không kịp chuẩn bị đãi khách, cô đành phải làm nhiều hơn hai món, may mà trong tủ lạnh còn có một ít nguyên liệu nấu ăn.

"Có đi rửa tay hay không đây?" Cô giáo Tiếu chống nạnh trừng mắt nhìn một lớn một nhỏ, hai người đàn ông đang thèm chảy nước miếng.

Một lớn một nhỏ đều đồng loạt giơ tay để lên trên bàn, giống như học sinh ngoan ngoãn chờ cô giáo kiểm tra vậy.

Tiếu Hàm nhẫn nhịn không phát ra tiếng 'xì', trừng mắt liếc hai cha con giảo hoạt một cái, quở trách nói: "Ăn cơm!"

không bằng duyên mỏngWhere stories live. Discover now