chương 2

169 2 0
                                    

  Lên lầu, lấy thức ăn thừa trong tủ lạnh ra xử lý, Tiếu Hàm vội vàng ăn bữa tối, liền mở máy tính ra bắt đầu sọan bài. Tuy là giáo viên dạy lớp một, nhưng là nhà trường yêu cầu cao, phụ huynh kỳ vọng cũng cao, cô bắt đầu sự nghiệp là một tân binh mới, ngoại trừ nỗ lực làm việc làm việc lại làm việc, thật sự không còn biện pháp khác.

"Tiếu Hàm, vừa rồi anh quên không nói cho em, hôm nào anh đến thăm bác Tiếu và cô Vương, bây giờ nhà em vẫn ở trong khu chung cư ấy sao?" Chu Triển Nguyên gọi điện tới.

"Không phải, mấy năm trước đã chuyển nhà, đến hôm đó em sẽ đưa anh đi." Tiếu Hàm một tay di chuột, một tay cầm điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Cô cũng định như thế, trước đây quan hệ của hai nhà cũng rất tốt, nhưng từ khi bác Chu chuyển nhà đến nơi khác thì về sau không còn lui tới nữa, chẳng qua đến ngày lễ tết ngời lớn hai nhà thường gọi điện cho nhau.

"Cũng được, đến lúc đó anh sẽ gọi cho em, nếu em rảnh thì đưa anh qua đó một lần, cũng nhiều năm không gặp bác Tiếu và cô Vương rồi."

"Ừ, vậy đi, bình thường chủ nhật em đều rảnh."

"Như thế đi, anh tắt máy trước."

"Ừ, tạm biệt."

Cúp điện thoại, Tiếu Hàm thuận tay vứt di động lên trên bàn máy tính, và tập trung xử lý giáo án cho ngày mai đến lớp.

"Tiếu Hàm, hôm qua gặp mặt thế nào?" Sáng sớm, Trần Tư Tư vội vã đi vào văn phòng tổ ngữ văn, hỏi về tình huống của ngày hôm qua.

Tiếu Hàm xấu hổ cười cười, cô với lão già có con riêng cũng không xa lạ gì, anh là hàng xóm lúc cô còn nhỏ.

"Ừm..., tôi quen anh ta......" Tiếu Hàm lúng ta lúng túng nói.

"Hả? Không phải là trùng hợp chứ?" Mắt Trần Tư Tư trợn to, bộ dạng như cô nhìn thấy quỷ.

"Đúng vậy, ngày trước nhà anh ta ở cạnh nhà tôi, nhưng mà đã nhiều năm không gặp. Đúng rồi, Tư Tư, cô còn muốn gặp anh ấy không? Anh của tôi có điều kiện rất tốt đấy." Tiếu Hàm vừa cầm cốc nước vừa cười trêu chọc nói.

Trần Tư Tư vội vàng xua tay, coi như chấm dứt, cho dù rất có điều kiện đi chăng nữa cô cũng không còn hứng thú, cô cũng đang là một cô gái nhỏ, sao có thể đi làm mẹ kế của con người ta được.

"Tôi đi lên lớp đây, giữa trưa sẽ mời cô đi ăn cơm." Tư Tư mỉm cười nhẹ, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Tiếu Hàm nhìn bóng dáng rung đùi đắc ý của Tư Tư, vui vẻ 'xì' một tiếng, cô cũng không mong đợi vào bữa mời ăn trưa này. May mà đồ ăn ở căn tin không có khó ăn.

Cùng lúc ấy, trong văn phòng của Chu Triển Nguyên, lão Triệu cũng quan tâm tới việc này.

Lão Triệu 38 tuổi đẩy cửa tiến vào, cũng không khách khí, tự nhiên vào ngồi đối diện với Chu Triển Nguyên, nhíu mày hỏi: "Thế nào? Người vợ tôi giới thiệu không tệ chứ? Vợ của tôi nói, trường học của cô ấy là tốt nhất, nhìn giống như là người yêu thương trẻ con..."

Thấy lão Triệu còn đang lải nhải thêm nữa, Chu Triển Nguyên quyết định giải thích nhanh chóng: "Tôi đã không gặp cô ấy."

"Cái gì?" Lão Triệu nhảy dựng lên, lão với vợ bàn bạc lâu vậy, mới tìm được một cô gái trẻ độc thân thích hợp từ nhiều người như vậy, làm sao có thể không gặp người ta được? "Sao lại thế này?"

Chu Triển Nguyên vừa mở laptop, vừa không ngẩng đầu lên nói: "Cô ấy không đến, đồng nghiệp của cô ấy đi thay." Anh cũng biết, điều này, thật là không biết giải thích như thế nào.

"A? Thay đổi người à? Vợ của tôi không có nói thay đổi người! Cô gái đồng nghiệp kia như thế nào? Nếu cũng không tệ, tôi sẽ xem qua trước."

Chu Triển Nguyên dở khóc dở cười. "Cô gái kia và tôi có quen biết, ngày trước ở cạnh nhà tôi, từ nhỏ đã gọi tôi là anh trai, anh nói tôi ra tay được sao? Đùa cái gì vậy."

Lão Triệu không cho là đúng, bĩu môi nói: "Vẫn là thanh mai trúc mã, như vậy thật tốt, quen thuộc, còn hiểu rõ."

Chu Triển Nguyên ném một văn kiện vào người lão, giả vờ giận nói: "Anh nghĩ rằng tôi vô duyên giống như anh sao?"

Lão Triệu xẹt một tiếng tranh ra, lùi tới cửa, vẫn không quên quay đầu kích thích Chu Triển Nguyên ở phía sau: "Tôi về nhà nói vợ chú ý đến cậu! Cậu thật là khó hầu hạ mà!"

Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, lão Triệu là người đã gần bốn mươi tuổi, vậy mà tính tình vẫn như năm đó vậy. Vừa định nói 'Không cần phiền chị dâu', đã thấy lão đi đến cửa, nghĩ lại vẫn nên thôi vậy, dù sao anh cũng sẽ không cùng ăn cơm với mấy cô gái được giới thiệu nữa, đơn giản là như vậy.

Nghỉ lên lớp, bởi vì có Trần Tư Tư dạy thay, Tiếu Hàm trở về nhà sớm. Nghĩ trong tủ lạnh đã sớm không còn gì, đồ dùng cá nhân cũng cần mua, liền thay giầy cầm túi, đến một trung tâm mua sắm mua đồ.

Tiếu Hàm thuê nhà trọ ở một tiểu khu gần trường tiểu học Quốc Tế Thiên Thần, xung quanh cũng có vài cái siêu thị lớn, nhưng mà cô rất lười, vẫn chỉ tìm cái gần nhất.

Gần đây làn da hơi bị khô, sức mặt cũng không tốt lắm, cả ngày ngồi laptop, người đẹp cũng trở nên xấu xí.

Tiếu Hàm đẩy xe mua sắm, nhìn thịt bò, thịt dê, thịt gà, sườn trước mặt, rối rắm rốt cuộc mình muốn mua gì về để hầm canh bồi bổ cơ thể.

" Quên đi, hay là món canh xương hầm đi, đơn giản mà tiết kiệm." Tiếu Hàm lầm bầm lầu bầu, chọn hộp xương hầm lớn nhất, ném vào trong xe đẩy hàng.

Muốn đổi khăn mặt mới, kem đánh răng cũng hết, bột giặt dùng cũng nhanh, khăn tay bị dính vết bẩn.

Vì vậy, những thứ phải mua thực sự là rất nhiều. Nhìn vào chiếc xe đẩy toàn là đồ, Tiếu Hàm bỗng dưng nhức đầu, ai bảo cô không chịu tìm bạn trai! Ai bảo cô đối với việc có một người giúp miễn phí còn giả vờ không cần! Lúc này thì sức mà hối hận!

" Tiếu Hàm?" Đang buồn rầu, nghe thấy phía sau có người kêu mình, quay đầu nhìn lại, anh Triển Nguyên? Ô, bé trai xinh đẹp này chắc là con của anh? Nhưng mà tại sao lại lấy ánh mắt như có hận thù nhìn cô như vậy?

" Anh Triển Nguyên, anh cũng đến mua đồ sao?" Tiếu Hàm gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

" Ừ, hôm nay là sinh nhật của Nãi Tích, anh hứa đưa nó đi siêu thị chơi." Chu Triển Nguyên sờ sờ đầu con trai, ý bảo nó chào hỏi: " Nãi Tích, đây là cô Tiếu Hàm, ngày trước ở cạnh nhà ba."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nãi Tích có chút không muốn, nó không thích các dì vây quanh ba nó, ở trước mặt ba những cô ấy đối với nó rất tốt, nhưng khi ba không có ở đó thì ngay cả nói chuyện với nó các cô ấy cũng không muốn.

Các cô ấy thấy nó còn nhỏ liền bắt nạt, nghĩ là nó không hiểu chuyện, nhưng mà nó biết, các cô gái kia đều muốn làm vợ của ba, lại không muốn sẽ làm mẹ của nó. Nó rất chán ghét họ.

" Cháu chào cô." Nĩ Tích bĩu môi, không nặng không nhẹ chào một tiếng.

Tiếu Hàm cười có chút xấu hổ, tuy cô là giáo viên, nhưng cũng không có thói quen có người kêu mình bằng cô, nhưng mà, cô gọi Triển Nguyên là anh, thì Nãi Tích phải gọi mình là cô cũng đúng.

" Nãi Tích, con kêu cô là cô giáo Tiếu là được rồi. Ha ha." Tiếu Hàm cười khan nói, từ cô này thực sự rất đả kích người, đợi tí nữa xách túi xương hầm, về nhà phải bồi bổ cho tốt. Thể hiện ưu điểm bề ngoài khẩn cấp ~~~

Chu Triển Nguyên nhìn xe đẩy hàng của Tiếu Hàm, không khó để thấy, cô gái trước mắt này không đủ khỏe mạnh để cầm được nhiều đồ như vậy. Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ. Huống chi, từ nhỏ lớn lên đều xem cô là em gái.

" Tiếu Hàm, nhiều đồ như vậy, đợi lát nữa anh giúp em xách về."

Lúc này, ánh mắt nhìn Chu Triển Nguyên của Tiếu Hàm như đang nhìn anh hùng thời cổ đại, cô thực sự rất muốn ôm cám ơn anh, ai nói phải tìm bạn trai mới có người giúp mình miễn phí? Nhìn thấy chưa, có thể nhờ anh trai giúp đỡ giống vậy cũng tốt!

" Vậy cám ơn anh Triển Nguyên, em còn đang lo không biết xách về như thế nào đây."

" Được rồi, cùng đi đi." Chu Triển Nguyên dẫn con trai đến quầy hàng bán đồ ăn vặt, ý muốn nói Tiếu Hàm đuổi kịp.

" Bánh, con muốn ăn cái này." Nãi Tích chỉ xung quanh một vòng kêu.

Chu Triển Nguyên cau mày, nhìn nhìn đồ ăn không tốt cho sức khỏe đó, nhẹ giọng dỗ nói: " Món đó ăn không ngon, để ba mua cho con bánh bích quy được không?"

Nãi Tích bĩu môi không nói lời nào, nhấp nháy đôi mắt to, vô cùng ủy khuất, Tiếu Hàm nhìn thấy nhất thời mủi lòng thương nói: " Anh Triển Nguyên, khó lắm mới được một lần chắc không sao, chỉ cần không ăn thường xuyên, không có việc gì lớn, em cũng luôn ăn..."

Nói xong, cô ngượng ngùng le lưỡi, cầm hai hộp khoai chiên, thuận tiện bỏ vào xe đẩy của Chu Triển Nguyên, vào trong xe của mình, nhìn Nãi Tích nháy mắt mấy cái: " Hôm nay là sinh nhật của Nãi Tích, nó nói gì thì là cái đó, đúng không?"

Nãi Tích hài lòng ôm hộp khoai chiên, 'Vâng vâng' gật đầu.

Chu Triển Nguyên nhìn vẻ mặt hớn hở của con trai cùng vẻ đương nhiên của Tiếu Hàm, rất dở khóc dở cười, đành phải dặn dò: " Hôm nay là sinh nhật con, ba sẽ cho con ăn một lần." Dừng một chút, quay sang Tiếu Hàm giống như là dạy bảo con gái nói: " Em đấy, cũng ăn ít loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe này đi, không phải con gái đều sợ béo sao?"

Tiếu Hàm sờ sờ nét mặt già nua của mình, âm thầm rơi lệ trong lòng, hận không thể để hộp khoai chiên trở về chỗ cũ, nhưng mà Nãi Tích trợn mắt nhìn mình như là quân địch, lại sợ hãi bỏ hộp khoai chiên vào xe, đứa bé này có thể ăn tươi nuốt sống mình cũng nên.

Vì bảo vệ an toàn tính mạng của mình, Tiếu Hàm oai phong lẫm liệt nói: " Không sao, cùng lắm thì về em sẽ giảm béo." Lôi kéo ăn uống thực sự là một việc làm không tốt... TAT

" Được rồi, đồ đạc để ở đây nhé." Chu Triển Nguyên để túi mua sắm để lên bàn, quơ quơ cánh tay, xoay người nói với Tiếu Hàm đang chuẩn bị pha trà: " Không cần pha, anh đi về luôn đây." Nói xong, cầm tay nhỏ bé của con trai đang ôm khoai chiên, cười nói với nó: " Nãi Tích, chào tạm biệt cô đi."

Nãi Tích chỉ lo ôm khoai chiên của mình, nghe lời của ba xong, cũng chỉ nói qua loa 'chào tạm biệt cô' sau đó liền không nói tiếng nào.

Tiếu Hàm đang cầm chén trà đi ra, cười nói: " Anh Triển Nguyên, hai người ngồi đi, sinh nhật Nãi Tích em cũng không có quà gì để tặng, còn nhờ anh xách giúp em nhiều đồ như vậy."

Chu Triển Nguyên cười trả lời: " Không sao, trẻ con thì cần gì quà chứ." Nói xong, nâng cánh tay nhìn đồng hồ, hơn tám giờ, ra ngoài đã hơn một tiếng, đến lúc phải về rồi. " Bọn anh về trước, nếu lần sau có gì nặng muốn chuyển thì gọi cho anh nhé."

Tiếu Hàm còn nói cảm ơn vài tiếng, mới đứng dậy tiễn họ ra cửa. Nhìn cha con đi vào thang máy, Tiếu Hàm thở dài, trước đây mình làm phiền anh Triển Nguyên không ít, qua nhiều năm sao cảm giác như là, cô vẫn vô dụng như vậy.... haizzz ~~

Đem đồ vừa mua về sắp xếp cẩn thận, nghĩ lại còn chưa ăn cơm tối, Tiếu Hàm vừa mở tủ lạnh ra kiếm chút gì đó ăn, vừa nhìn được một lát chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Lúc này còn có ai đến tìm cô đây?  

không bằng duyên mỏngWhere stories live. Discover now