chương 27

65 5 0
                                    


Nam Phong sau khi thu xếp xong mọi chuyện lập tức xin nghỉ làm để lo việc cho cô. Từ khi cô bước chân vào ngành giải trí, mấy vụ lùm xùm mà cô vướng phải một là do người khác giải quyết, hai là cô cố gắng tự giải quyết nên người mang danh nghĩa quản lý như anh thực chất rất là nhàn hạ. Thậm chí có công việc đều là nhà sản xuất, đạo diễn tự động gọi cho cô. Cô nói như vậy cho tiện nên anh cũng chẳng mấy bận tâm lắm. Nhưng hôm nay, lại không phải là sự việc liên quan tới ngành giải trí. Là sự việc liên quan tới tính mạng cũng như tình cảm của em gái anh. Tử Kiệt cũng đã nói như thế này rồi, sự việc lần này anh cũng không thể coi mình như người ngoài cuộc mà bỏ qua như thế được. Nó không còn là sự việc mà mình cô có thể tự giải quyết nữa rồi

Tiếng gõ cửa làm cô nheo mắt tỉnh dậy. Nam Hiên đang ngồi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô cũng tự động đứng lên

-Ai đấy?

Nam Hiên nói bằng giọng ấp úng

- Là,anh Tử Kiệt

- Em ra ngoài đi, để chị nói chuyện với anh ta một lát

Nam Hiên lưỡng lự, nhìn Hoa Trân rồi nhìn Tử Kiệt, cuối cùng vẫn là gật đầu thoái lui

- Có chuyện gì anh nói đi

- Em xem buổi tuyên truyền phim hôm qua chưa?

- Không hứng thú, không xem

- Đại sự rồi đấy. Ông nội anh đang gọi tụi nó về chất vấn, em mau đến giải nguy đi

- Chất Vấn- Cô ngồi phắt dậy- Chất vấn cái gì chứ? Chẳng lẽ việc Tuấn Khải công khai tôi là bạn gái sao?

-Buổi họp báo hôm đấy truyền hình trực tiếp, hậu trường ghi lại cảnh thân mật của hai đứa nó. Cánh nhà báo đang làm ầm lên, nói chuyện của hai người chỉ là giả. Thế nên bây giờ bọn họ nguy to rồi

- Tuấn Khải sẽ tự có cách giải quyết, cùng lắm là công khai quan hệ ra. Tôi nói rồi, chuyện này tôi không liên can nữa

- Biết là sẽ phải công bố nhưng không phải lúc này. Em không biết được tình hình sẽ phức tạp đến thế nào đâu. Mau đi đi, anh xin em đấy

- Không phải tôi nói sau một tháng sẽ kết thúc mớ rắc rối này sao? Giờ may quá, kết thúc sớm một chút cũng tốt

Tử Kiệt quỳ xuống, ngước đôi mắt ngấn nước của mình nhìn Hoa Trân

- Em muốn cả đời này Tuấn Khải, Tiểu Nguyên, Thiên Tỷ và anh đều không ngóc đầu dậy nổi sao? Anh xin em, anh xin em đấy. Anh không muốn cuộc sống sau này của nó phải khổ sở

Tử Kiệt cúi gằm mặt xuống, cô im lặng không nói. Một lát sau, cô nhẹ nhàng rút dây truyền nước ra rồi đứng dậy khoác một chiếc áo khoác mỏng và đeo khẩu trang vào

- Chuẩn bị xe, tôi muốn đến đó

Cô bước vội ra cửa, không để ý đằng sau có người đã đứng dậy quệt nước mắt, phủi bụi trên quần áo rồi cười một cách bình thản

- May quá, cuối cùng cũng ngăn chặn được rồi

Thời tiết bên ngoài lạnh run. Cô chỉ khoác một chiếc áo dạ mỏng, thân thể run run yếu ớt đến nỗi Nam Hiên chạy đằng sau dường như ngay lập tức muốn ôm cô trở về. Nhưng Tử Kiệt làm như vậy ắt hẳn có nguyên do của nó. Câu chuyện mà anh kể, tinh ý một chút là sẽ phát hiện ra có điều sơ hở. Lưu Chí Hoành và Thiên Tỷ không phải cũng ầm ầm một bữa, xong rồi cũng đâu vào đấy hết đây. Với tiền tài và thế lực thì họ muốn gì chẳng được. Hơn nữa ông nội Tuấn Khải cũng là người từng trải, chuyện ông ấy muốn tự mình giải quyết khẳng định sẽ không bị lộ ra bên ngoài, kể cả ông ấy có biết thì sao? Khắc sẽ cho đám phóng viên kia ngậm miệng hết. Chuyện này rồi sẽ êm đềm mà trôi qua, trừ phi là do anh ta không muốn thôi. Mà nếu anh ta muốn công khai, cô đến thì có tác dụng gì chứ? Vẫn là công khai thôi

[fanfic TFBOYS] Thiên đường là emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ