Lặng Lẽ (p2)

27 1 0
                                    

Nhìn cậu ôm đồ khóc nấc người giao hàng khẽ cười bước vào phòng và khép lại cánh cửa sau lưng.
Ôm bóng lưng đang run rẩy nhè nhẹ vào lòng anh nói khẽ gì đó, chỉ biết tiếng khóc của cậu nhỏ dần và im lặng. Nhìn người trong lòng ngoan ngoãn ngồi yên rồi cọ cọ vào người anh như đang cảm nhận 1 chút cảm giác an toàn và yên bình, ngọn lửa dục vọng bị đè nén lâu ngày cùng với cảm giác muốn ức hiếp người trong lòng nổi lên. Nhe răng nở nụ cười chói mắt, anh khẽ cắn cắn vành tai cậu. Người trong lòng khẽ rùng mình vội đẩy anh ra rồi đứng lên trừng mắt cái người vô liêm sỉ trước mặt, cùng với cái quần bị độn lên thành 1 ngọn núi nhỏ. Vội vã quay lưng giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, cậu lắp bắp bảo mình có việc rồi chuẩn bị chạy đi, thì bị 1 lực kéo từ phía sau kéo lại liền ngã vào 1 vòng tay ấm áp.
"Nhưng anh muốn." Chỉ 1 câu nói như cầu xin, đã làm cậu đem tất cả giao cho anh.
Nhìn bản thân bị đẩy lên giường, bị lột từng món đồ, sâu sắc cảm nhận được cảm giác bị dị vật tiến vào cơ thể. Rồi từng tiếng rên rỉ ái muội vang khắp căn phòng tối.
Liệu rằng đây có phải là lựa chọn đúng đắn?

[ Cập Nhật ] [ Đoản Văn ] Đam MỹNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ