Lại là.
Thời tiết dần dần ấm lại, đầu mùa xuân vạn vật cảnh tượng dường như sống lại, cây cỏ ven đường giống như mọi người đều chui đầu ra, duy chỉ có sinh vật Cố Xuân Hỉ này, tựa hồ vừa vào mùa xuân ngược lại đi vào trạng thái ngủ đông. Buổi tối tám giờ mới là thời gian nồng nhiệt, cô đã sớm đi vào giấc ngủ, mà buổi sáng không biết con gái nhà ai trong khu nhà nhỏ đi lấy chồng, pháo nổ đùng đùng bên tai không dứt, cô vẫn không nhúc nhích, càng chui sâu vào trong chăn, thân mình cuộn tròn vào, giống như một con mèo nhỏ.Xuân Hỉ mệt mỏi lười biếng chống thắt lưng, từ trong chăn đi ra, ngây ngốc đứng lại, thuận tay lao đến đầu giường nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức. Không xem thì tốt, vừa thấy xong cô lập tức lấy lại tinh thần.
Cô "A" một tiếng thét chói tai, lăn xuống từ trên giường, giẫm lên dép lê lạch cạch lạch cạch chạy đến buồng vệ sinh rửa mặt, một bên vừa đánh răng còn một bên ồn ào kêu mẹ Cố: "Mẹ! Sao mẹ lại không gọi con chứ!"
Mẹ già cô đang cầm một chén cháo, chậm rãi nói: "Làm sao mà lại không gọi con chứ? Đồng hồ báo thức một lần, di động một lần, mẹ một lần, ba con một lần. Mỗi lần con đều nói câu kia —— 'Chợp mắt một chút nữa liền đứng lên', không cho con đến muộn bị một lần trừ vào tiền lương, mẹ xem con vĩnh viễn cũng không sửa được thói quen hư này! Từ nhỏ đã cứ như vậy, nói như thế nào cũng không nghe! Hiện tại biết chịu thiệt đi..."
Mẹ Cố vừa nói chưa xong, Xuân Hỉ bắt đầu hối hận nhìn mẹ cô oán giận.
Cô qua loa buộc tóc thành đuôi ngựa, một bên đi giày một bên gọi điện thoại: "Gia Lập? Anh đã đi chưa? Chưa đi... A, vậy anh chờ em một chút nhé, em bị muộn rồi! Anh đưa em đi một chút đi! A... Một phút à... Được được, em lập tức đến ngay, anh đừng có đi đấy!"
Ngắt điện thoại, cô vội vã chạy vào trong phòng bếp vớt lấy hai quả trứng cho vào trong túi, đi được vài bước cô lại nhớ gì đó liền quay đầu lại vớt thêm hai quả, rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Mẹ Cố kêu lên ở phía sau cô: "Đáng khinh bỉ, con cầm nhiều trứng gà thế kia làm gì!"
Xuân Hỉ vừa chạy xuống lầu vừa gào lên: "Cho Gia Lập!"
Trình Gia Lập quay cửa kính xe xuống, nhìn thấy Xuân Hỉ giống một người chim nhẹ nhàng nhảy từ trên lầu đi xuống. Cô mở cửa xe ngồi vào, thở hổn hển hô to: "Xuất phát!"
Xuân Hỉ lục lọi trong xe Gia Lập ra mấy bình nước tăng lực, trên xe Gia Lập luôn có đồ ăn vặt cùng đồ uống mà cô thích, miễn cho cô thường xuyên động kinh la hét muốn xuống xe mua đồ ăn vặt.
Cô một hơi uống hết một lọ: "Ơ, vì sao lại không giống với Yakult (*) mà là tăng lực, Gia Lập, anh mua sai rồi."
(*) Yakult: sữa chua
"Không khác nhau cho lắm."
Xuân Hỉ lấy ra một quả trứng gà từ trong túi, đập một góc, vừa bóc trứng gà vừa nói: "Làm sao giống nhau được! Em thích cái gì là rất lâu dài, bởi chính cái gọi là người không bằng cũ, em thích chính là Yakult, tuy rằng hương vị tăng lực nhìn bề ngoài so với Yakult không khác biệt cho lắm, nhưng thực ra là không thể đánh đồng. Nhớ lấy lần sau đừng mua nhầm đấy!"
Xuân Hỉ nói xong, đem trứng gà đã bóc để trên môi Gia Lập, đôi mắt to tròn như nước chảy, cười tủm tỉm nói: "A, há mồm."
Ánh mắt Gia Lập không lóe lên chút nào, mày cũng chưa nhăn một chút nhìn thẳng vào trên đường phía trước, thản nhiên mở môi ra cắn nửa miếng trứng gà, nhai hết rồi nuốt xuống, lại đem nửa còn lại trên đầu ngón tay gầy nhỏ của Xuân Hỉ nuốt vào, tuy rằng anh đã ăn qua điểm tâm.
Anh không phải nghe lời, mà là lười không muốn cãi cọ qua lại với Xuân Hỉ , bởi vì một khi làm trái ý của cô, cô sẽ om sòm không dứt, điểm này hoàn toàn di truyền từ mẹ của cô. Gia Lập không muốn tự mình uất ức mà tìm đến phiền toái, chẳng thà theo ý của cô thì hơn. Chí ít đây chỉ là loại việc nhỏ, nên anh vẫn là cam tâm tình nguyện.
Xuân Hỉ đút cho Gia Lập hai quả trứng, rồi mới tự mình tiêu diệt nốt hai quả còn lại. Khi đã giải quyết điểm tâm xong, xe của Gia Lập vừa vặn đứng ở cửa công ty Xuân Hỉ.
Sau khi Xuân Hỉ nhìn vào kính chỉnh chỉnh tóc, rồi mới xuống xe, cuối cùng cô ghé vào cửa kính xe nghiêm trang nhìn Gia Lập nói: "Lần trước anh nói rằng chúng ta không thể đính hôn, nhưng em lại cho rằng sao lại không được chứ. Có điều là, anh phải đối phó với mẹ anh cùng mẹ em, loại việc này em cũng không thành thạo cho lắm. Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn là nên cố gắng, anh nghĩ muốn thoát khỏi em, chính mình nhìn lại đi!"
Lúc bước vào văn phòng, Chu Thiến Văn đang cầm cốc cà phê nóng hổi đi tới, cô ấy cười tươi như hoa, vừa thấy Xuân Hỉ liền hỏi: "Này không đến vài ngày đấy, đã đổi đàn ông nhanh như vậy?"
Xuân Hỉ giảo hoạt cười: "Không phải đâu, vừa rồi mới là người yêu của mình!"
Chu Thiến Văn 'Xí' một tiếng, Chu Tiêu lại vừa vặn qua đây, nắm bắt tin vịt nói: "Cô là một cô gái lớn mà lại nói khó nghe như vậy thì nghe thế nào!
Xuân Hỉ bĩu bĩu môi, giả vờ như không nghe thấy.
Chu Tiêu còn nói: "Đừng không để ý tới người khác như thế a, tôi đang nói với cô đấy, quản lí tìm cô, nhanh đi đi!"
Chu Thiến Văn ở bên cạnh tiếp lời: "Ôi, anh cho quản lý là người như thế nào, quản lí mà tìm Xuân Hỉ thì sẽ đích thân tìm, lúc nào thì anh đã trở thành chân chạy như thế?"
Chu Tiêu sắc mặt trắng nhợt: "Chu Thiến Văn, không phải do lần trước đi công tác quản lí mang tôi đi chứ không mang cô đi, nên mới chèn ép tôi như vậy sao? Rõ ràng chính là do cô năng lực không đủ!"
Mắt thấy hai người sắp ầm ĩ lên, đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc của Xuân Hỉ vang lên.
Xuân Hỉ thấp giọng nói gì đó, rồi ngắt điện thoại, nói: "Mình đi tìm quản lí, các người cứ tiếp tục!"
Hai người kia trợn mắt nhìn đối phương, ngượng ngùng trở lại bàn làm việc của chính mình.
Gõ cửa ba cái theo quy tắc, Xuân Hỉ mới đi vào.
Quản lý của Xuân Hỉ là một nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng xinh đẹp quyến rũ, trong lúc giơ tay hay nhấc chân đều hết sức lộ ra vẻ mềm mại, mười phần nổi bật, mỗi lần Xuân Hỉ nhìn thấy cô ấy, đều cảm thấy mình như học sinh tiểu học chưa phát dục, cô bóp cổ tay a, cùng là nữ nhân mà sao khác biệt quá lớn. Chỉ tiếc là quản lí đối đãi với cấp dưới, thái độ quá mức nghiêm túc, thế cho nên sinh ra khoảng cách không dám đến gần, ngược lại làm phá hủy dáng vẻ kia.
Quản lí họ Triệu, Triệu quản lí ngẩng đầu lên thoáng đánh giá Xuân Hỉ một phen, nói: "Sang tuần ngành chúng ta phải đi Anh Quốc để thảo luận về chuyện làm ăn, tổng giám đốc sẽ tự mình đi, còn vấn đề nhân viên, đại khái phải cần vài người phiên dịch cùng đi, tôi đề cử cô đi. Cơ hội khó có được, cô trở về chuẩn bị thật tốt đi."
Xuân Hỉ nghiêm túc gật gật đầu, không khỏi vội vàng đứng lên. Đối với việc hộ tống ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, thật ra cô đã đi vài lần, gần đây nhất đó là mấy tháng trước đi đến Nhật Bản, cô cũng chỉ là đánh vỡ một chai nước tương, lúc người khác vội vàng làm việc, ngược lại cô lại rảnh rỗi thuận tiện trên đường đến thăm Gia Lập đang học ở Nhật Bản. Lần này có cơ hội làm cho cô được thể hiện tài năng, trong lòng tóm lại có chút kích động.
Nhưng mà Triệu quản lí còn nói: "Đừng tưởng rằng cô là trường hợp ngoại lệ mà Tổng giám đốc tuyển vào vào, thì có thể dốt nát kém cỏi. bản thân nếu không rèn luyện thêm trình độ, thì đến lúc đó ngay cả thuật ngữ dễ hiểu nhất cũng đều nghe không hiểu!"
Xuân Hỉ ngoài miệng nói xong "Đã rõ", trong lòng lại cảm thấy một chút buồn bực. Quả thật là cô đã đi cửa sau, nhưng việc kia là thế nào? Cô làm việc cho tới bây giờ đều là cẩn thận tỉ mỉ, còn thật sự chăm chỉ làm việc, mặc dù không nói cô có bao nhiêu xuất sắc bao nhiêu nổi trội, nhưng sai lầm cô phạm phải chỉ là cực nhỏ. Bị cô ta nói như vậy, Xuân Hỉ trong lòng thực sự cảm thấy oan uổng.
Đến buổi chiều, đường điện thoại nội bộ ngoài đại sảnh gọi đến, nói là bên ngoài có người tìm Xuân Hỉ.
Xuân Hỉ nghi hoặc chạy ra, nguyên lai là mẹ già cô tới chơi.
Mẹ Cố đưa cho cô hai cái vé xem phim tối nay, dặn nói: "Buổi tối mẹ với ba con, còn có ba mẹ Gia Lập sẽ đi tham gia hoạt động trong khu, con cũng đừng về nữa ăn cơm nước xong, cùng Gia Lập đi xem phim đi!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Trình Gia Có Hỷ
Novela JuvenilNguồn: diendanlequydon.com Tác giả: Di Sinh Hạ Thảo Tình trạng: full nhưng chưa update Số chương: 47 Đánh giá:10/10( theo page review ngôn tình trên fb ) Truyện Trình Gia Có Hỉ là một truyện tình yêu thực đẹp, nếu không phải nói là một mối tình tr...