《20》

4.9K 448 44
                                    

Như những gì đã hứa với Daniel, hiện tại Seongwoo cùng với Daniel đang ngồi trong phòng soạn đồ cho chuyến bay tối nay.

Nhật Bản, anh và Daniel sẽ cùng nhau tới đó.

Daniel nói chuyến này là đi hưởng tuần trăng mật, Seongwoo chịu chơi đặt vé đi luôn một tuần.

Hai người ngồi soạn đồ, từ sáng đến xế chiều vẫn chưa đâu vô đâu. Seongwoo cứ nghĩ mãi, rằng tại sao xếp hoài mà còn hoài, ngồi bần thần một hồi mới phát hiện ngọn nguồn của mọi vấn đề chính là Daniel. Đúng vậy, chính là Daniel chứ không ai khác.

Seongwoo ngồi xếp vào bao nhiêu, Daniel ngồi bên cạnh táy máy tay chân tháo bung ra hết bấy nhiêu. Kết quả là bị Seongwoo mắng cho một trận, mà Daniel dạo này đổi tính, hồi xưa bị chửi là vênh vênh cái mặt, sau đó lại cười cười bảo "em giỡn mà chửi đi em nghe hết", bây giờ bị mắng là xoay lưng về phía Seongwoo, ngồi cúi đầu ra vẻ hối lỗi, im thin thít không dám hó hé gì, Seongwoo mắng xong vẫn không thấy phản ứng gì liền lên tiếng hỏi.

"Ê, biết sợ rồi hả? Sợ đến không dám quay lại nhìn anh luôn hả?"

Vẫn không thấy trả lời, đưa tay nắm vai xoay người Daniel thì mới tá hỏa. Kang Daniel đang ngồi chơi game trên điện thoại!

Ong Seongwoo thật sự bị lên máu, anh vớ tay lấy đống quần áo lộn xộn kia một cước quăng thẳng vào mặt Daniel, sau đó đứng dậy bỏ đi ra ngoài. Vừa ra tới cửa đã quay vào mắng.

"Mày tự làm luôn đi."

Oh god...

Lần đầu tiên Seongwoo gọi mày xưng tao với Daniel luôn. Daniel ngồi đơ người nghĩ gì đó, sau lại ngoan ngoãn ngồi xếp quần áo lại, vừa xếp vừa cười chả biết là cười cái quái gì.

Ngồi xếp mãi một lúc mới xong đống đồ, vừa mỏi lưng vừa mỏi tay, giờ thì Daniel đã hiểu lý do tại sao Seongwoo cáu.

Xong xuôi tất cả, Daniel kéo đống hành lý qua một góc, vui vẻ đi xuống nhà tìm Seongwoo, tự nhủ phải ráng cư xử cho đàng hoàng để tí lên máy bay còn được ôm.

Xuống nhà thấy người yêu nằm một cục trên sofa, thế là Daniel liền ngồi ngay xuống sàn, như cái cách mà cậu vẫn làm lúc trước khi quen nhau, bắt đầu gặm bắp tay Seongwoo làm hòa.

"Tránh ra chỗ khác. Tao cắn mày thiệt đó."

Daniel thấy người yêu dỗi liền cười, miệng cứ ngấu nghiến bắp tay anh một hồi rồi hôn lên đó một cái.

"Hôm nay bày đặt mày tao với em nữa he."

"Ai biểu mày giỡn mặt."

Daniel thật ra không thích cái cách anh xưng hô xíu nào, vì thứ nhất, nó không phù hợp với phong thái nhà văn của anh, mồm xinh thì không được nói bừa. Thứ hai là do theo logic của Daniel thì những người yêu nhau nhất định không được gọi nhau như thế, gọi như thế có ngày chia tay. Thế là cậu lườm anh.

"Xưng hô đàng hoàng lại coi."

"Ứ thích."

Ngay khi Seongwoo vừa phun ra câu đó, Daniel lập tức bật dậy nằm đè lên người anh, cậu đanh mặt.

ongniel | Chuyện của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ