Anh ấy yêu mình...

1.9K 135 5
                                    

Đảm nhận vị trí thay cho cô Lee mới nghỉ vì sắp sinh em bé, Jeonghan cực kì phấn khởi bắt đầu sự nghiệp của mình ở trường mầm non Pledis.

Xuất hiện với nụ cười thật to kéo tận mang tai và ánh mắt lấp lánh sự hưng phấn, cậu được chào đón nồng nhiệt bởi hiệu trưởng và được giới thiệu với các đồng nghiệp trông có vẻ thân thiện và hòa nhã. Hiệu trưởng phân công Jooyeon, cô gái có vẻ lớn hơn Jeonghan một chút và dạy ngay lớp kế bên, là người hướng dẫn cậu tìm hiểu mọi thứ ở đây. Cô ấy dẫn cậu đến phòng học, dường như sẽ là nơi gắn bó với cậu trong suốt những năm về sau, và được réo gọi bởi hơn mười lăm bạn nhỏ, nhanh chóng xúm lại thành một vòng tròn và ngước nhìn giáo viên mới với những cặp mắt mở to đầy tò mò. Mặc dù Jeonghan có chút lo lắng không biết liệu bọn nhóc có thích mình hay không, cậu vẫn tươi cười giới thiệu bản thân trước khi hỏi tên từng đứa một.

Trái với lo âu của mình, bọn trẻ dường như thật sự thích Jeonghan và đặc biệt thích thú mái tóc vàng óng ánh của cậu. Một vài đứa mạnh dạn hỏi xin được chạm vào mớ tóc đó và cậu vui vẻ đồng ý ngay tắp lự, để rồi ngắm chúng nhẹ nhàng vỗ vỗ hay luồn tay qua  tóc cậu với những ngón tay bé xíu và khuôn mặt tràn ngập sự ngạc nhiên tột độ.

Mặc dù bọn nhóc chào đón cậu rất nhiệt tình vì sự quan tâm và dễ tính (cậu đồng ý cho chúng gọi mình bằng "anh" thay vì "Thầy Yoon"), Jeonghan vẫn mất tận một tuần để hoàn toàn thích ứng với môi trường mới này, và vẫn không ngừng học hỏi cách chăm sóc bọn trẻ tốt hơn.

Buổi sáng thường bắt đầu lúc 8 giờ với tiếng chào hỏi của Jeonghan từ ngoài cửa lớp, và Seokmin sẽ luôn là đứa xuất hiện đầu tiên, làm bừng sáng cả một ngày với nụ cười khoe cả hàm răng trắng tinh của mình. Sau đó là buổi học với những con chữ và số đếm mà Jun là đứa thông minh vượt trội hơn hẳn cả lớp. Tiếp theo là vẽ tranh hoặc thể dục hoặc học hát vào khoảng 10 giờ. Jeonghan luôn thích tiết này nhất, vì cậu có thể tìm hiểu thêm nhiều điều về những tài năng ẩn giấu trong lớp. Chẳng hạn như giọng hát (ồn ào) như thiên thần của Seungkwan và Seokmin và khả năng biết hết tất cả các bài hát mầm non của chúng, hay như kĩ năng vẽ tranh đầy nghệ thuật và màu sắc của Minghao.

Tuy nhiên nhiều khi đây cũng là một vấn đề đau đầu nhức óc vì cảnh tượng hỗn độn mà mười lăm đứa nhóc không bao giờ biết mệt có thể gây ra. Mặc dù đứa nào cũng vốn ngoan ngoãn cả, nhưng không phải lúc nào chúng cũng biết nghe lời. Từ việc canh chừng Minhyuk không cho nó dụ dỗ Pinky ăn đất sét, cho tới đuổi theo đám nhóc chỉ chực chạy ào tới cánh cổng đang mở trong giờ thể dục. May mắn thay, giờ ăn trưa luôn cứu Jeonghan khỏi cơn khô cháy cổ. 

Sau giờ ăn, Jeonghan sẽ để bọn trẻ cùng chọn một cuốn sách và quây tròn xung quanh cậu. Một đứa sẽ được ngồi trong lòng cậu (Jeonghan phải lên lịch xoay vòng hẳn hoi vì có quá nhiều đứa đòi mà cậu thì chỉ có hai chân, với quy định là không được chạm vào tóc), rồi cậu đọc to câu chuyện lên với chất giọng rõ ràng và mượt mà của mình.

Sau khi nghe kể chuyện xong, bọn trẻ sẽ đi ngủ trưa. Và thực lòng mà nói thì việc này đòi hỏi Jeonghan phải thuyết phục dỗ dành khá nhiều, vì chẳng đứa nào muốn chọn việc đi ngủ chán ngắt hơn món đồ chơi hấp dẫn cả. Trừ Hyungwon, cậu nhóc luôn là đứa nằm xuống và nhắm mắt ngủ khò trước tiên mà chẳng cần ai nói gì.

[Trans - Cheolhan] Đoán thử xem anh yêu em nhường nàoWhere stories live. Discover now