21-30

4.8K 185 65
                                    

21: Mã số 09001

Hai người trở lại phòng khám tư, trong phòng bệnh tối om, rèm cửa sổ kéo kín che lại chút ánh sáng cuối cùng. Lyle đẩy Kane vào phòng, đóng cửa lại, lập tức đè y vào tường hôn ngấu nghiến.

Nhưng không hiểu tại sao Kane lại không chủ động như ban nãy, thậm chí còn giữ eo hắn, khẽ đẩy ra.

Lyle bất mãn nhíu mày, tai trái trực tiếp sờ soạng hạ thân y, "Sweetheart, ở đây chỉ có hai chúng ta, anh xấu hổ cái gì."

Hắn vừa dứt lời, một tiếng cười khẽ vang lên trong phòng.

"Đệch!" Lyle nghiến răng, bất lực nằm ngoài lên người Kane, thấp giọng lẩm bẩm: "Hình như cả thế giới này ai cũng muốn ngăn cản chúng ta làm tình."

Giọng nói của Ace vang lên trong bóng tối mang theo vài phần trêu chọc: "Xin lỗi mỹ nhân, lỡ chọn hơi "đúng dịp" để quấy rầy hai người."

Lyle tức giận, "Nếu vậy thì anh phải nhanh chóng biến ra ngoài để bọn tôi tiếp tục mới đúng."

Ace hảo tâm đề nghị: "Hai người cũng có thể coi như tôi không tồn tại."

Kane cúi đầu hôn lên vành tai Lyle, một lúc sau khẽ đẩy hắn sang bên cạnh, đứng thẳng người lên, đưa tay bật đèn chân không.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng phòng bệnh nhỏ bé. Ace đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, tay phải chống lên tay vịn, nghiêng đầu dùng ánh mắt hứng thú nhìn bọn họ.

Kane cởi áo da trên lên móc, thuận miệng hỏi: "Cậu tỉnh lúc nào?"

"Khoảng hai giờ chiều, lúc hai người các cậu đang vui đến quên trời đất với nhau."

"Lần này tôi nợ cậu cậu một ơn cứu mạng rồi."

Lyle không nhịn được chen mồm: "Sweetheart, tôi tìm người đến cứu anh ta có tính là trả ơn này rồi không?"

Ace nghiêng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo ôn nhu hiếm có. Anh ta còn chưa kịp mở miệng nói gì, Lyle đã vội vàng nhảy sang túm chặt tay Kane, nép vào người y, "Sweetheart, mặt trẻ con có ý đồ với tôi kìa."

Kane giữ chặt eo hắn, "Yên tâm đi, mắt nhìn người của cậu ta không kém thế đâu."

Ngoài miệng nói vậy, nhưng bàn tay y đặt trên eo Lyle vẫn không thu về.

"Ace, lần trước cậu có đào được thông tin gì từ miệng tên đặc công kia không? Sao bọn họ lại muốn giết Lyle?"

Lyle nhún vai: "Cũng đâu phải lần đầu tiên bọn họ muốn giết tôi. Sau khi đàm phán với ba tôi thì sẽ hủy bỏ mệnh lệnh thôi. Giết tôi chỉ là một phương thức thị uy, để vơ vét thứ họ muốn từ chỗ ba tôi. Những kẻ đó cũng chẳng khác gì cướp, chỉ có điều cướp vơ vét tài sản, còn bọn họ vơ vét thứ khác."

Kane quay sang nhìn thẳng hắn, "Vậy trước đây ngài Jasper có để cậu chạy trốn lang bạt như bây giờ không?"

Lyle cau mày, không nói lời nào.

Đây là chuyện khiến hắn khó hiểu nhất. Từ trước đến giờ cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm đến mức nào, ba đều có thể bảo vệ hắn. Từ sắp xếp vệ sĩ, cảnh sát hay là đàm phán với Chính phủ, ông ấy luôn có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề.

Kim bài bảo phiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ