Chương 9

192 7 0
                                    

Trải qua chuyện ngày đó, Từ Bồi Nghị nghĩ rằng có lẽ chính mình sẽ không nên lại đi quấy rầy nữa, để cho Hà Tĩnh Đình sống những ngày bình tĩnh, nàng vừa mới bắt đầu cuộc sống mới, hắn lại chỉ biết đi phá hư an bình của nàng, thật sự rất băn khoăn.

Nhưng là không quá vài ngày, hắn phát hiện nàng không có đi làm, cũng không đi ra khỏi cửa nhà trọ, hắn một lòng tựa như kiến bò trên chảo nóng, kích động thất thố đến cực điểm.

Leng keng!

Leng keng!

Leng keng leng keng leng keng!

Chuông cửa dồn dập vang lên, một lần lại một lần, nhưng người bấm chuông vẫn không chịu buông tha.

Qua hồi lâu, hắn mới nhìn thấy cửa phòng chậm rãi mở ra, Hà Tĩnh Đình mặc một bộ quần áo ngắn ở nhà rộng thùng thình, càng hiện ra thân thể tinh tế của nàng, có một đôi chân tuyết trắng, hại hắn thiếu chút nữa thất thần.

Xem sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt mệt mỏi, hắn lập tức hỏi:” Em bị bệnh sao? Như thế nào lại không có đi làm?”

“Anh không cần lo cho tôi….” Nàng nghĩ sẽ đóng cửa phòng lại, nhưng hắn khí lực so với nàng lớn hơn, vẫn là để cho hắn bước chân vào trong nhà

Nhà trọ nhỏ chỉ có mười năm mét vuông, trừ bỏ phòng bếp cùng nhà vệ sinh chính là phòng ngủ, nội thất cũng rất đơn giản, chỉ có cái giường, một tủ đựng quần áo, một cái bàn trang điểm.

Trên giường là tấm chăn màu xanh nhạt, là loại chăn đến từ Chương Hóa, mát mẻ mà mềm nhẹ, cũng có một loại hơi thở gia đình, về phần bó hoa Huân thảo y kia liền cắm ở trong bình hoa để bên cửa sổ, để hấp thụ ánh mặt trời cùng gió nhẹ.

Khung cảnh thật mềm nhẹ thanh nhã, làm cho hắn rất muốn ngồi xuống uống chén trà, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.” Đi, anh dẫn em đến bệnh viện.”

“Tôi không đi, mới anh ra khỏi nhà tôi.” Nàng ngồi vào bên giường, thầm nghĩ tiếp tục ngủ, phát sốt cũng không quản.

“Em nhất định phải đi!” Tình huống khẩn cấp, hắn bất chấp nàng có thể sẽ tức giận hoặc khóc, nơi này là Đài Bắc không phải là Chương Hóa, không có người nhà ở bên chiếu cố cho nàng, hắn phải bảo hộ nàng, cả thể xác vè tinh thần đều phải bảo hộ!

Hắn vừa chuyển tầm mắt, nhìn đến túi sách trên bàn, lập tức cầm lấy đeo lên vai, cầm hai vai nàng hỏi:” Muốn anh ôm em đi hay là em tự mình đi? Chính em lựa chọn!”

Nàng cho dù không té xỉu cũng bị hắn làm cho tức chết, hắn dựa vào cái gì mà tự cho là mình có quyền can thiệp vào cuộc sống của nàng?
Hắn cũng không phải là của nàng a!
Nhìn túi sách của nàng đeo trên lưng hắn, một dáng đứng đắn như vậy, lại làm cho nàng dở khóc dở cười.
“Anh không cần nói chuyện lớn tiếng như vậy, thính giác của tôi không có vấn đề, như vậy làm đầu tôi rất đau.” Cuối tháng mười thời tiết lúc lạnh lúc nóng, nàng bất cẩn không chú ý một cái liền bị cảm lạnh, nếu ba mẹ gọi điện thoại đến, nghe được thanh âm của nàng lạ, nhất định sẽ không để cho yên.

Anh Không Thương Tôi - Khải LyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ