Thiên Yết mở mắt tỉnh dậy khi mà chiếc đồng hồ trên bàn đã điểm 5h chiều, vậy là anh đã ngủ nguyên một ngày suốt từ 7h tối qua tới giờ. Vậy là Thiên Yết đã bỏ lỡ bữa sáng và cả bữa cơm trưa mà hôm qua mẹ đã nói là sẽ mua những món anh thích. Vậy là anh cũng đã bỏ lỡ một buổi hẹn đi coi film xuất chiếu 4h cùng người ấy mà hôm qua anh và cô đã...chia tay.
"Chia tay"
Sao hai từ đọc đơn giản, viết cũng giản đơn mà nó khiến cho tim anh đau nhói đến vậy, ánh mắt lạnh lùng của Xử Nữ, bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt nằm gọn trong cái nắm tay để níu kéo một cách vô vọng của anh sao lại có thể hất ra dễ dàng như vậy. Từng lời, từng lời một mà cô nói với anh, tất cả anh đều nghe rất rõ.
"Là tôi chán anh rồi."
Không, Thiên Yết không tin điều đó, người trước mặt anh là Xử Nữ, Xử Nữ của anh đó. Người đã nói với anh rằng : "Nếu mai này em ra đi thì em cũng sẽ mỉm cười, vì lúc đó trong đầu em lúc nào cũng ngập tràn hình ảnh của anh, điều đó làm em hạnh phúc".
Một người quá đơn giản, quá nhỏ bé, trong sáng và cần được bảo vệ mọi lúc như cô không thể nói ra những điều cay độc mà sắc mặt không hề biến chuyển như vậy được. Nhưng Thiên Yết cũng thừa hiểu tất cả điều đó chỉ là do anh tự đưa ra để an ủi mình, để che lấp đi sự thật mà bản thân anh không muốn tin rằng...Hôm qua - anh và cô - đã chính thức chia tay. Đột ngột Thiên Yết cảm thấy đầu anh đau lắm, thực sự có cảm giác nó muốn vỡ tung ra rồi, anh đưa tay ôm chặt lấy đầu và nhắm mắt lại cho cơn đau dịu đị. Nhưng từng giây một trôi qua thì cơn đau lại càng tăng lên gấp bội, các mạch máu dường như đang đứt ra từng sợi, từng sợi một. Trong nỗi đau đang ra sức hành hạ cơ thể của mình đó, Thiên Yết vẫn thấy thấp thoáng một bóng hình quen thuộc, anh với tay về phía trước để níu lấy cô nhưng lại không thể chạm tới. Cuối cùng, khi bóng hình ấy tan đi cũng là lúc Thiên Yết không còn cảm nhận được thế giới xung quanh nữa, anh lại từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ.
.
.
.
.
.
Ma Kết ngồi đối diện với vị bác sĩ khoa não với vẻ mặt vô cùng trầm tư.
Thiên Yết em trai anh mới vào viện chiều qua vì bị bất tỉnh không rõ lí do ở trong phòng. Mẹ anh đang chăm sóc cho Thiên Yết trong phòng bệnh bên cạnh nên anh ở đây nghe bác sĩ giải thích về tình trạng của em trai mình.- Cậu ấy hình như đã chịu một cú shock gì đó quá lớn dẫn đến việc khiến cho não bộ bị tổn thương, đồng thời xoá sạch mọi kí ức ở một thời điểm nào đó mà nếu nhớ tới nó cậu ấy có thể bị tổn thương.
Cú shock quá lớn. Đó chính là Xử Nữ, Ma Kết biết điều đó. Vì trưa hôm nay khi Thiên Yết tỉnh dậy điều đầu tiên mà anh hỏi là "Giáng sinh đã qua chưa?", đó là thời điểm của 2 năm trước vào đúng ngày giáng sinh thì Thiên Yết và Xử Nữ đã quen nhau. Ký ức của Thiên Yết dừng lại trước đó một ngày, tức là người mà anh muốn quên nhất để bảo vệ cho con tim đau nhói của mình chỉ có thể là...Xử Nữ. Thôi quên được cũng tốt, chỉ cần không làm em trai của anh đau khổ thì cách nào cũng là tốt cả, chỉ là...
Cái gì càng muốn quên thì lại càng khiến người ta nhớ
Giống như là "Song Ngư". Cái tên cứ lẩn khuất trong đầu Ma Kết đó bỗng nhiên anh lại bật ra thành lời, cái tên đó, con người đó...Ma Kết cũng muốn quên mà sao khó đến vậy. Dù là thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, nhưng thời gian không thể xoá nổi một thứ - Tình yêu.
