Chương 1: Quá khứ

439 24 2
                                    

Trần Ngọc Lan Khuê vươn nhẹ cánh tay, che miệng ngáp một cái, mệt mỏi bò dậy. Hôm qua vì chạy lang thang ngoài đường, tìm bé hạt tiêu ( cún con ) yêu quý của nàng. Sở dĩ gọi bé hạt tiêu, vì chú cún đã trưởng thành mà vẫn bé xíu. Nhìn cứ như cục bông, món quà mẹ nàng tặng lúc xa nhà cho đỡ buồn.


Cuộc sống của Lan Khuê rất bình dị, nàng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn sống vui vẻ là được. Lan Khuê dụi mắt nhìn mình trong gương, chỉnh chu mọi thứ, nàng mở tủ ra lấy mảnh giấy nhỏ, mở ra nét chữ rất đẹp. Nhưng nhìn xong nàng lại thở dài, đây là người đã lấy đi lần đầu tiên của nàng, càng đáng nói hơn nàng không biết đó là ai.


Năm đó nàng mới vào đại học năm đầu, nàng rất đẹp nét đẹp thanh thuần, nên rất nhiều nam sinh theo đuổi. Nàng đồng ý quen với Quang Đăng, đàn anh trên nàng hai lớp, quen nhau được ba tháng nàng cũng có cảm tình. Hôm đó là ngày cuối đông, còn tuần nữa là xuân đến, mọi bạn đều về nhà ăn tết. Chỉ có Lan Khuê không về, Trần ba và Trần mẹ hay đi công tác xa nhà. Quang Đăng thấy thế nên ở lại cạnh nàng, lúc nàng đi siêu thị, bắt gặp Quang Đăng cùng một nữ nhân khác thân mật, nàng tiến đến hỏi nữ nhân lễ phép chào hỏi nàng. Quang Đăng giới thiệu em gái với nàng rồi cả ba về nhà Quang Đăng dùng bữa.


Đêm đến, Lan Khuê ngủ chung phòng cùng em gái Quang Đăng. Nữa đêm nghe tiếng động, nàng tình cờ nghe được đoạn đối thoại kinh người.


" Anh định như vậy đến bao giờ, còn đứa nhỏ trong bụng em thì sao? " Nữ nhân vừa khóc vừa nói nghe rất thương.


" Em ráng chờ thêm vài ngày nữa, cô ta là con của Trần Nhân Khải giàu có lắm, đợi anh dụ được cô ta một số tiền sẽ tìm lý do chia tay "


Nữ nhân nghe thấy cũng ngừng khóc ôm lấy Quang Đăng. Lan Khuê cười lạnh, không ngờ hắn lại điều tra lai lịch của nàng, đợi vài ngày à?


" Không cần đợi vài ngày, ngay bây giờ chúng ta chia tay đi "


Lan Khuê nói xong thì bỏ đi, để lại Quang Đăng sắc mặt trắng bệch. Đêm đó nàng uống say, cảm giác có ai đó cõng nàng, còn có cảm giác lâng lâng như lên chín tầng mây. Sáng thức dậy Lan Khuê kinh hãi, khi nàng đang ở trong căn phòng xa lạ, không mảnh vải che thân. Kéo chiếc chăn ra một vệt máu đỏ đập vào mắt, hạ thân cảm thấy đau nhức.


Lan Khuê cố nhớ lại, nhưng không sao nhớ nổi, chỉ nhớ nàng không hề chán ghét cảm giác đêm hôm qua. Nước mắt rơi xuống, nàng mất đi niềm tin, mất đi thứ quý giá đời mình. Vì ai chứ? Thất bại, nàng thật thất bại.


Sau đêm đó nàng chuyển trường đến thành phố S học, để quên đi mọi thứ. Nàng sống khép kín hơn, đối với ai cũng cười cười. Nhưng không gần gũi quá, chỉ thân duy nhất Nam Em xin vào làm ở Phạm Thị. Nàng là thư kí của giám đốc, còn Nam Em bên bộ phận nhân sự. Cuộc sống trở nên ổn định, nhưng nàng không thể nào quên được truyện đêm hôm đó.


Gấp tờ giấy lại bỏ vào ngăn tủ, Lan Khuê đưa tay lên vỗ vỗ má mình, mỉm cười cầm túi sách ra ngoài. Lan Khuê chạy vội đến quảng trường tìm kiếm xung quang.


" Lan Khuê, bên này " Nam Em đứng bên kia đường vẫy tay với nàng.


" Bồ đợi lâu không mình xin lỗi đến hơi trễ " Lan Khuê vẻ mặt hối lỗi nhìn Nam Em.


Nàng Là Nữ Nhân Của TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ