Quên.

625 36 3
                                    

Hơn 2h sáng. Thành phố vắng tanh, hiu quạnh. Chiếc xe Audi Q7 đang lăn bánh giữa đường. Trong chiếc xe là hai cô gái. Họ không biết mình đang đi đâu, đang làm gì. Chỉ biết rằng hai trái tim nóng hổi vẫn luôn khao khát được sống, được yêu. Và trong giờ phút này, chúng muốn được ở cạnh nhau.

"Có chuyện gì không?", Thục mở lời sau khi chiếc xe đã lăn bánh được khoảng mười phút. Cứ thỉnh thoảng, Tâm lại liếc qua nhìn Thục nhưng không nói gì.

Tâm không trả lời ngay. Cô cúi đầu, thở dài đầy bối rối.

"Em muốn Tâm nói thật hay nói dối?", Tâm trả lời bằng một câu hỏi.

"Tâm nghĩ em sẽ muốn nghe cái nào hơn?", Thục cũng hỏi lại.

"Chắc em sẽ muốn nghe lời nói dối hơn."

"Vậy thì nói thật đi", Thục tỉnh bơ.

Tâm bật cười. Những câu hỏi vòng vo chỉ là cách trì hoãn. Cô không chắc mình có đủ dũng cảm để nói ra những yếu đuối trong lòng hay không.

"Có gì cứ nói đi, đừng sợ", Thục trấn an. Như thể cô đọc được suy nghĩ của người bên cạnh.

"Tâm... nhớ em", giọng Tâm nghèn nghẹn, nhưng trong lòng thở phào vì cuối cùng cũng dám nói ra.

Thục lặng người đi, dù cô đã đoán trước được câu trả lời. Có điều gì đó trong lời thú nhận của Tâm khiến tim Thục nhói đau.

Thục không nói gì, cũng không quay sang nhìn Tâm. Cô đạp ga cho chiếc xe chạy nhanh hơn trên xa lộ.

"Em làm thế nào vậy?", Tâm hỏi.

"Làm gì cơ?", Thục hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.

"Quên. Sao em có thể quên đi mọi thứ nhanh đến vậy? Sao em có thể ổn, có thể cười nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Sao em có thể bước tiếp dễ dàng như thế?", giọng Tâm gần như tra hỏi. Cô muốn một câu trả lời từ Thục. Cô muốn Thục nói với cô rằng Thục không ổn, rằng Thục vẫn nhớ cô rất nhiều.

Thục chỉ bật cười. Đắng ngắt. Cô tiếp tục nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn.

"Em không thể nhìn Tâm một cái được sao? Ở cạnh Tâm, em khó chịu đến vậy à?", Tâm vẫn không chịu buông tha. Cô bắt đầu thấy bực với thái độ thờ ơ của Thục.

Thục xiết chặt hai bàn tay vào vô lăng. Chiếc xe vẫn ngày một tăng tốc.

"Em nói gì đi chứ!", Tâm lên giọng.

Nhưng Thục vẫn không đầu hàng. Tập trung hết cỡ vào tay lái, cô đạp thẳng vào chân ga cho chiếc xe phóng đi với tốc độ cực nhanh.

"Em đang làm gì vậy? Chạy chậm lại đi Thục", Tâm lúc này mới nhận ra chiếc xe đang chạy quá nhanh.

Thục vẫn phớt lờ tất cả những gì Tâm nói. Chưa tới một cây số trước mặt là một chiếc bùng binh nhưng chiếc xe vẫn không có dấu hiệu chậm lại.

"Thục!", Tâm quay sang nhìn Thục, giọng bắt đầu hơi hoảng.

Chiếc xe vẫn lao tới như một mũi tên. Nó sẽ đâm thẳng vào vòng xuyến nếu Thục không thắng lại ngay bây giờ.

[Short] Đợi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ