Có một thiên thần trước mắt tôi.
Đó là một cậu bé với mái tóc màu nâu hạt dẻ hơi bù xù, mắt cậu màu xanh lơ đậm, và khuôn mặt đỏ hồng khoẻ mạnh.
"Đây là mình sao."
Tôi mới tìm thấy chiếc gương cầm tay cũ này trên kệ đồ nghề ở góc đền. Tò mò không biết ngoại hình mình trông thế nào, tôi đã vướn tay lấy nó. Tôi trông còn dễ thương hơn mình tưởng.
Mà nghĩ lại thì cũng chẳng có gì lạ khi tôi trông dễ thương hơn nhiều người, đơn giản là vì tôi vẫn còn bé thôi. Hồi còn bé, ai trông cũng dễ thương hơn phải đến mấy lần. Kể cả mấy người đàn ông râu ria xồm xoàm trông cũng rất đáng yêu khi ta nhìn ảnh thuở bé của họ.
"Ừ..." Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc gương lại chỗ cũ. Tôi nắm tay lại rồi mở tay ra. Nắm lại, rồi mở ra.
Một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, bụ bẫm. Bàn tay của tôi.
Đã một năm và vài tháng trôi qua rồi.
Ngạc nhiên thay, sau ngày tôi chấp nhận tên gọi và cơ thể mới này, cái cảm giác cơ thể tôi không cử động theo ý muốn nhanh chóng biến mất. Ký ức về cách tôi điều khiển cơ thể trước khi chết đều đã phai mờ đi. Giờ đây tôi đã công nhận bàn tay, bàn chân bé nhỏ này là tay chân của mình. Tâm trí và cơ thể tôi đã hoà hợp làm một.
Không lâu sau tôi đã có thể loạng choạng đi lại, cũng như nói chuyện, dù còn hơi lọng ngọng. Tôi đã dành cả năm vừa rồi để liên tục luyện tập đi lại, cũng như học từ ngữ và cách phát âm bằng cách nói chuyện với Mary và những người khác.
Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bị ngã dập mặt. Chắc là vì đầu tôi vẫn còn lớn hơn so với cơ thể. Và cũng có thể là vì thị giác, cảm giác thăng bằng và cơ bắp của tôi đang chưa phát triển hết. Không chỉ có vậy đâu, độ chịu đau của tôi vẫn còn rất thấp nữa. Chắc bạn cũng tưởng tượng được rồi, cứ lần nào ngã là tôi lại khóc rống lên.
Nhưng dù vậy tôi vẫn đang có tiến bộ, từng chút một. Dù chỉ là tiến bộ đối với một đứa trẻ sơ sinh, nhưng đó vẫn là tiến bộ. Ít nhất thì tôi không còn ở trong giai đoạn chỉ biết bò và khóc nữa, chuyển sang giai đoạn có thể đi học nhà trẻ mẫu giáo rồi. Có lẽ đã đến lúc tôi đặt ra một mục tiêu khác để cố vượt qua.
Tôi đã quyết định sống ở thế giới này. Tôi muốn có một cơ thể đáng tự hào, cũng như được học hỏi nhiều điều, nhưng giờ cứ phải làm từng thứ một đã. Vậy nên, việc đầu tiên trong danh sách của tôi là...
◆
"Hửm, nhóc muốn học đọc sao?"
Chúng tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ nằm sâu trong ngôi đền. Căn phòng được bao quanh bởi những bức tường đá, ở giữa là một chiếc ghế gỗ nhỏ cùng một cái bàn viết, và cả một chiếc giường trông khá là thoải mái nằm trong hốc tường nữa.
Một ông già cáu kỉnh với cặp mắt sắc bén và cái mũi quặp đang đứng trước tôi, khoanh tay xoa cằm. Ông ấy mặc một chiếc áo choàng rộng, cơ thể của ông mờ ảo, xuyên thấu, và không được cấu thành từ vật chất. Chắc ta có thể gọi ông ấy là linh hồn, hoặc bóng ma.
BẠN ĐANG ĐỌC
Saihate no Paladin
FantasiTên tiếng Nhật: 最果てのパラ ディ Tên tiếng Việt (tạm dịch): Thánh binh nơi phương xa Thể loại: Action, Adventure, Drama, Fantasy, Mystery, Seinen Trong một thành phố của người chết, đã bị huỷ hoại từ rất lâu và cách xa nền văn minh nhân loại, có một đứa tr...