Chương 3:Số phận trớ trêu

29 6 0
                                    



Thành phố đèn hoa xán lạn, Chung Đại ngồi trong xe, cảm thấy không an tâm chút nào, hai tay nắm chặt dây an toàn, hoàn toàn không còn tâm tư để thưởng ngoạn cảnh đêm của thành phố.

Những con phố quen thuộc hiện lên trước mắt cậu, ngay sau đó cậu nhìn thấy quán bar mà cậu thường xuyên lui tới, bỗng nhiên cậu lại thấy nhớ mùi vị của kem thuyền chuối.

"Chúng ta tới quán bar kia ngồi một lúc đi!", Chung Đại chỉ về phía quán bar ở cách đó không xa. Trên con phố dài đèn hoa rực rỡ, quán bar này chẳng khác gì những quán khác cả, thậm chí nếu không để ý thì nó rất dễ bị nuốt chửng giữa dãy đèn hoa nhấp nháy.

Min Seok thoáng kinh ngạc, cậu cứ tưởng anh sẽ hỏi điều gì đó nhưng anh không hỏi gì cả, cho xe dừng lại trước cửa quán bar.

Vào trong quán bar, thạo đường, Chung Đại kéo Min Seok tới trước quầy bar, nhân viên phục vụ cũng không hỏi gì cả, làm ngay một phần kem thuyền chuối rồi đặt trước mặt cô.

Chung Đại vui vẻ đón lấy, quay sang hỏi Min Seok: "Anh muốn uống gì cứ gọi tự nhiên, tôi mời."

"Em?"Min Seok nhìn phần kem thuyền chuối trong tay cậu vẻ hờ hững. "Nếu tôi nhớ không nhầm, ngay đến tiền mua một bát mì em cũng không có mà."

"Xí!" Chung Đại tỏ vẻ bất cần, gõ gõ ngón tay xuống mặt quầy bar, nói với nhân viên phục vụ: "Lấy cho anh ấy một ly Hennessy, ghi vào bill của tôi."

Một ly Hennessy nhanh chóng được đặt trước mặt Min Seok, anh cầm lấy chiếc ly khẽ lắc nhẹ, thứ chất lỏng màu hổ phách chao đi chao lại trong ly.

"Sao em biết tôi thích uống loại này?" Anh càng cảm thấy thú vị hơn.

Chung Đại thì lại không bận tâm chút nào, cầm cốc kem chuối ăn ngon lành, buột miệng trả lời: "Tình cờ thôi."

"Ồ? Tình cờ?"

"Ừm..." Cậu lại xúc một miếng kem, miếng kem vẫn chưa đưa vào miệng, giọng cậu mơ hồ trở nên lạnh giá hơn: "Tình cờ!"

Nhìn thấy gương mặt ngỡ ngàng của Min Seok, nhân viên phục vụ tốt bụng bèn giải thích: "Bởi vì có người thích uống..."

Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã gặp phải ánh mắt cảnh cáo sắc lạnh, vội vã im lặng.

Nửa sau của câu nói này khiến Ivan vô cùng tò mò, nhân lúc Chung Đại đi vào nhà vệ sinh, anh bèn dò hỏi nhân viên phục vụ. Anh chàng phục vụ đang cảm thấy bí bách vì không nói ra được, lập tức nói hết những gì mình biết, mặc dù những điều anh ta biết thực ra cũng không nhiều lắm.

Thế là, sau khi nghe anh ta thêm mắm thêm muối, Min Seok đã được nghe một bi kịch tình yêu về một cậu nhóc si tình, đau khổ chờ đợi một người đàn ông bạc tình suốt tám năm ròng.

Nói một cách cụ thể, tám năm trước, Chung Đại đã gặp một người đàn ông uống Hennessy trong quán bar này, giữa họ không biết đã xảy ra chuyện gì sâu đậm, chỉ biết cậu không thể quên được người đàn ông đó, còn người đàn ông đó thì từ đó không thấy bóng dáng đâu cả, về sau, mỗi tuần Chung Đại đều tới đây để chờ đợi, chờ đợi người đàn ông đó xuất hiện, nhưng đã tám năm trôi qua, người đàn ông đó vẫn chưa xuất hiện lại...

Tám năm, có bao nhiêu người có thể chờ đợi một người suốt tám năm không đổi?

Min Seok nghe xong câu chuyện, thấy tim mình loạn nhịp, một lúc lâu vẫn chưa định thần trở lại. "Tại sao cậu ấy không đi tìm người đàn ông đó?"

"Cậu ấy không biết gì về người đàn ông đó cả, không biết anh ta tên là gì, thậm chí còn không nhìn rõ anh ta trông như thế nào." Sau khi đưa chuyện, nhân viên phục vụ còn không quên phát biểu quan điểm cá nhân của mình: "Thời đại này,người đẹp chỉ mải chạy theo mấy anh chàng giàu có, người như cậu ấy, yêu một người đàn ông mà mình chưa hiểu gì một cách vô điều kiện, lại kiên trì chờ đợi suốt tám năm trời, thật đúng là còn hiếm hơn cả linh dương Tây Tạng."

Min Seok gật đầu tán đồng, hoàn toàn không biết rằng, câu chuyện tình yêu cảm động này thực ra còn có dị bản khác.

Đó là sau một lần ăn kem thuyền chuối ở quán bar này, Chung Đại đã vô cùng yêu thích mùi vị đó, không sao quên được, cho nên mỗi lúc có thời gian cậu đều chạy tới đây ăn một cốc cho đỡ thèm.

Còn về cái người đàn ông thích uống Hennessy đó, khi Min Seok cứ nhất quyết gặng hỏi cho kỳ được, Chung Đại đã nhìn chăm chú người đàn ông mà mình chưa hiểu rõ, lai lịch cũng không rõ ràng đang đứng trước mắt, đột nhiên trong lòng dâng lên mong muốn được giãi bày. Con người đôi lúc là như vậy, những bí mật chôn chặt tận đáy lòng không muốn nói cho những người thân cận nhất của mình biết, nhưng đứng trước một người lạ, lại rất muốn nói ra, có lẽ vì biết hai người sẽ không gặp lại, bất kể có nói gì đều sẽ tan theo mây khói.

"Anh ấy là mối tình đầu của tôi..." Chung Đại chậm rãi nói, chiếc thìa bạc trong tay đảo đảo phần kem trong cốc một cách vô thức, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt lanh lợi của cậu bỗng trở nên thật buồn bã.

Tám năm trước, khoảng thời gian rất lâu rồi, nhưng ký ức của cậu vẫn không vì thế mà trở nên mờ nhạt.

Hôm đó là sinh nhật lần thứ mười bốn của cậu, bạn bè đã dẫn cô tới quán bar sôi động này để chúc mừng sinh nhật cô.

Trong giai điệu chát chúa kích động, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, tất cả mọi người đều chìm đắm trong một thế giới xa hoa trụy lạc, chỉ có mình cậu là cứ lấy tay bịt tai lại vì sợ thủng màng nhĩ, chốc chốc lại nhìn trộm những vũ nữ thoát y có thân hình nóng bỏng rồi lại hoang mang nhìn đi chỗ khác.

Vô tình ánh mắt của cậu bị thu hút bởi một người đàn ông đối diện, bởi vì anh ta là người duy nhất trong quán bar không dõi theo chương trình đang biểu diễn trên sân khấu. So với những người đàn ông ăn mặc kỳ quái khác trong quán bar, anh ta ăn mặc không có gì nổi bật cho lắm, chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh tím vừa khít và chiếc quần bò màu đen, nhưng ở anh ta toát lên một vẻ cao quý và hấp dẫn hơn bất kỳ người đàn ông nào khác. Những quý tộc thực sự hoàn toàn không cần phải cố tình khoe mẽ, sự tự tin và quý phái sẽ bộc lộ một cách tự nhiên trong từng hành động, cử chỉ của họ chứ không giống như những kẻ trọc phú thích đeo đồng hồ Rolex, lái Porsche đi khắp nơi để khoe khoang mình có tiền, chỉ ao ước trên mặt mình được viết mấy chữ "tôi có tiền" mà thôi.

...

Nói tới đây, Chung Đại cố tình vỗ vỗ vai người đang sa sầm nét mặt. "Đừng hiểu lầm, tôi không nói anh đâu!"

Nói xong, liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay của anh ta, cậu cố kiềm chế để không phì cười.

Câu chuyện tiếp tục...

Chung Đại đang chờ người đàn ông đó quay lại để nhìn xem anh ta trông như thế nào thì nhân viên phục vụ đi tới hỏi họ muốn gọi đồ gì, mọi người đều gọi các loại rượu khác nhau, khi hỏi đến cậu, ánh mắt cậu vẫn đang dừng lại ở hình bóng đó, cậu buột miệng nói: "Cho tôi một phần kem thuyền chuối!"

"Kim Chung Đại, cậu không nhầm đấy chứ?!" Một người bạn của cậu hét ầm lên khiến không ít người phải ngoái lại nhìn, trong đó có cả người đàn ông đó. Anh ta quay lại nhìn Chung Đại, mà còn... nhìn rất lâu, tới mức khiến hai má cậu nóng bừng.

Đáng tiếc do ở vị trí ngược sáng, cậu không thể nhìn rõ diện mạo của đối phương, chỉ thấp thoáng cảm thấy hình như mắt anh ta đang cười.

Không bao lâu sau, hai người bạn dẫn Chung Đại vào đây đều đã kết thân được với hai anh chàng đẹp trai lạ mặt, thân thiết tới mức như thể sắp bước vào lễ đường kết hôn đến nơi vậy, mấy cậu con trai cũng lần lượt đi tìm kiếm các cô gái khác, để lại một mình cậu vùi mình trong chiếc sofa màu đỏ thẫm, ăn kem thuyền chuối, xem biểu diễn múa thoát y.

Thật đúng là một trải nghiệm của băng và lửa!

"Cậu em!" Một giọng nói ngọt ngào vô cùng vang lên bên tai cậu, sau đó là mùi nước hoa Cologne lan tỏa trong không khí. Chung Đại hiếu kỳ ngẩng lên, một anh chàng đẹp trai ngồi xuống bên cạnh cậu. Nếu như chỉ nhìn gương mặt thì Chung Đại thấy cũng tạm được, nhưng mái tóc được làm xoăn và nhuộm màu vàng hoe, cái áo phông màu đen phối cùng chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tím, lại thêm chiếc quần bó lấy đùi, cách ăn mặc này quả thực hơi kỳ dị, Chung Đại giơ tay lau mồ hôi trên trán, quay người vào phía trong, cúi xuống tiếp tục ăn kem.

Anh chàng đẹp trai tiến sát lại vẻ đầy ám muội, trìu mến ôm lấy vai cậu, ánh mắt không ngừng nhìn đi nhìn lại bộ đồ mới mà cậu đang mặc. "Ngồi một mình thì buồn lắm, anh ngồi cùng em được không?"

Chung Đại đang ôm cốc kem ăn ngon lành suýt chút nữa bị nghẹn, một lúc sau mới thở được, vỗ ngực nói: "Không cần đâu, cảm ơn chị!"

Cậu cố tình nhấn mạnh từ "chị" và sung sướng nhìn gương mặt anh chàng trở nên tái mét.

Lúc này, người đàn ông đối diện đó lần thứ hai ngoái đầu lại, lần này một chùm ánh sáng màu tím nhạt chiếu tới, cậu vẫn không nhìn rõ được diện mạo, chỉ thấp thoáng nhìn thấy các đường nét của gương mặt, gương mặt rất đẹp, đặc biệt là đôi môi... đang nhoẻn cười một cách vô cùng thích thú.

Giây phút đó, cậu thực sự cảm thấy trái tim mình rung lên, thậm chí cậu còn có cảm giác cơ thể mình nóng bừng, điệu nhạc rock đinh tai nhức óc cũng không át nổi tiếng trái tim cậu đập rộn rã...

Đúng vào thời khắc đẹp nhất đó, một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy, quần áo mặc trên người cũng không nhiều hơn vũ nữ thoát y trên sân khấu là mấy, yểu điệu ngồi xuống bên cạnh người đàn ông đó, đặt bàn tay trắng nõn nà lên vai anh ta, cúi xuống thì thầm vào tai anh ta.

Sau đó, bọn họ khoác vai nhau rời đi.

Mối tình đầu ngây thơ của Chung Đại trong phút chốc tan thành mây khói...

Kể từ đó, cậu thực sự nhận ra rằng, hoàng tử bạch mã không chỉ có vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú mà còn phải có năng lực, có khí chất, chung thủy trong tình yêu.

Mặc dù hai mươi mấy năm qua, hình mẫu đàn ông này chưa từng xuất hiện nhưng cậu luôn tin rằng tình yêu là duyên phận đã được sắp đặt từ trước, có một ngày, người đàn ông của cậu sẽ xuất hiện trong thế giới của cậu, để cậu một lần được cảm nhận sự lãng mạn si mê trong tiểu thuyết ngôn tình...

Đương nhiên, mối tình đầu của cậu đã tan thành mây khói và cái hiện thực tàn khốc mà cậu phải chấp nhận sau đó cô không hề nói cho Min Seok biết, dù sao đây cũng là quan điểm cá nhân, không tiện nói ra, không tiện nói ra.

Khi cậu quay trở về phòng ký túc xá, đêm đã về khuya, tĩnh lặng như tờ, có lẽ chỉ có Biên Bạch Hiền, bạn cùng phòng của cậu, là vẫn đang chiến đấu với đống tài liệu khoa học.

Chung Đại mệt tới mức nằm vật xuống giường, hét ầm lên: "Cứu tôi với!"

Biện Bạch Hiền đang chuẩn bị ôm chồng sách cao ngất lên phòng tự học, ngẩng lên nhìn cách ăn mặc của cậu, nhìn thấy cát dính trên chân cậu, hoài nghi không hiểu, hỏi: "Cậu trở về từ sa mạc Sahara đấy à?"

"Ồ! Tớ đi bộ tới đó đấy, xa quá!"

Bạch Hiền cười, không nói gì.

Chung Đại nhìn chồng sách nặng trong lòng Bạch Hiền, hỏi: "Cậu định học tiếp tiến sĩ thật đấy à? Cậu nghĩ kĩ rồi đấy hả?"

"Tớ chẳng còn sự lựa chọn nào khác! Cái ông thầy hướng dẫn biến thái của tớ nói đề tài tớ làm chưa sâu, bắt tớ cùng với ông ta làm cho xong rồi mới được đi, tuổi trẻ của tớ xem ra sẽ chết mòn ở đây thôi!"

"Bao nhiêu cô gái muốn chết mòn bên cạnh Phác Xán Liệt mà không có cơ hội đấy, cậu hãy biết tự hài lòng đi!"

Hiện giờ trong trường Đại học T, bạn có thể không biết hiệu trưởng là ai, nhưng nếu bạn không biết Phác Xán Liệt là ai, tất cả các nữ sinh trong trường sẽ khinh thường bạn.

Hai mươi bảy tuổi từ MIT về nước, chưa đầy ba năm đã được hướng dẫn tiến sĩ, chỉ có thể dùng một từ để diễn đạt: xuất sắc!

Về ngoại hình, quan điểm của tất cả nữ sinh trong trường là: Hiện giờ, chỉ đẹp trai thôi thì chưa là gì cả, Phác Xán Liệt vừa đẹp trai vừa có khí chất, có nhân cách và sức hấp dẫn, đó mới là hàng quý hiếm!

Nhưng nhắc đến Phác Xán Liệt , Bạch Hiền luôn hếch mũi chế giễu: "Cậu thử ở cạnh thầy ấy một lúc xem, cậu không bị thầy ấy làm cho phát điên mới là lạ đấy!"

Chung Đại thở dài, tuổi xuân của cậu lẽ nào không phải cũng đang chết mòn ở chỗ này sao? Một tấm bằng thạc sĩ thông thường thực ra chẳng nói lên điều gì cả, đặc biệt với một học viên suốt ngày chỉ coi việc học như một nghĩa vụ cần phải hoàn tất, thực tài ít ỏi đến mức đáng thương. Nhưng trước mặt những quý bà hư vinh, trình độ học vấn của phụ nữ cũng giống như hoàn cảnh gia thế, luôn là đề tài bàn tán không thể thiếu.

Đây chính là hiện thực!

"Tớ đi học đây, không cần để cửa cho tớ, tối nay tớ không về phòng đâu."

Nhìn thấy Bạch Hiền đi ra khỏi cửa, Chung Đại đứng bật dậy, lao tới trước máy tính rồi ngồi xuống, cũng bắt đầu viết báo cáo.

[Chuyển ver][Edit][XiuChen]:Thoát không khỏi sự dịu dàng của anhWhere stories live. Discover now