Đến bao giờ mới nhận ra bản thân mình đã sai, đã làm tổn thương đến một người?
Duy Mạnh thở dài đứng tần ngần sau lưng anh, anh ấy đứng im lặng một lúc lâu. Có lẽ là đang suy nghĩ điều gì đó rồi lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong căn phòng "Trọng Đại, chúng ta ra ngoài nói chuyện." Duy Mạnh không muốn Văn Hậu thức giấc và càng không muốn cậu ấy nghe những lời anh ấy sắp nói với anh.
Anh ngước đầu lên khỏi hai bàn tay mình, chớp mắt vài cái để lấy lại tỉnh táo rồi nhìn Văn Hậu nằm trên giường, thấy cậu ấy vẫn đang ngủ say anh mới từ từ đứng dậy, đi theo Duy Mạnh ra khỏi phòng bệnh.
Trên băng ghế ngoài hành lang, hai người đàn ông cao lớn ngồi đó nhưng không ai nói gì cả, họ cứ ngồi yên như vậy nhìn mông lung xuống nền đất. Duy Mạnh muốn nói chuyện nhưng lại chẳng biết nói từ đâu, chẳng biết phải mở lời thế nào để anh có thể thấu hiểu được ý nghĩ của mình
"Trọng Đại, trước đây cậu có yêu Văn Đức không?"
Im lặng một lúc lâu, anh ngồi thẳng người dậy dứt khoát trả lời
"Có."
Trước đây anh yêu cậu rất nhiều, anh luôn muốn bảo bọc và che chở cho cậu, nhìn thấy cậu khóc anh cũng đau lòng, nhìn cậu vui vẻ cười đùa anh cũng bất giác cười theo. Anh yêu cậu, đó là sự thật.
"Vậy còn bây giờ?" Duy Mạnh nghiêm túc nhìn anh.
Lần này anh im lặng, không phản ứng cũng không trả lời vì anh không biết phải trả lời câu hỏi này của Duy Mạnh thế nào. Nói hiện giờ anh không còn yêu cậu thì không đúng nhưng nếu nói còn rất yêu cậu thì anh cũng không rõ. Anh hiện tại rối bời, anh không biết cảm xúc của mình dành cho cậu lúc này là thế nào. Có lúc anh về nhà đêm khuya nhưng cậu vẫn ngồi đấy đợi anh muốn trách mắng cậu phải đi ngủ trước nhưng rồi lại thốt không nên lời, có lúc nhìn cậu mệt mỏi xanh xao cũng muốn hỏi thăm và chăm sóc cho cậu nhưng lại bị Văn Hậu làm cho xao nhãng, nhìn cậu cứ gầy đi anh cũng không đành lòng nhưng rồi lại tập trung sự chú ý đến Văn Hậu mà chẳng hiểu vì lý gì. Tình cảm của anh hiện giờ thế nào chính anh cũng không thể biết, anh muốn ở bên Văn Hậu nhưng lại không muốn phải buông tay cậu. Nếu anh có thể buông tay thì anh đã cùng cậu kí đơn ly dị từ rất lâu rồi, nhưng là anh không thể, không đành lòng để cậu rời xa anh.
Anh rất ích kỉ, đúng trong chuyện này anh ích kỉ như thế đấy, muốn hạnh phúc với Văn Hậu nhưng lại muốn giữ Văn Đức bên mình. Có lẽ ngay từ đầu anh chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi, còn cậu, anh lại bỏ qua hết mọi cảm xúc của cậu.
"Mình kể cho cậu nghe một số chuyện nhé. Có lúc cậu nhờ mình đến nhà cậu lấy đồ, có đôi lúc Văn Đức lầm tưởng rằng mình là cậu mà cười rất vui vẻ nhưng khi nhận ra đó là mình thì em ấy dường như rất thất vọng nhưng em ấy không biểu hiện oán trách bất cứ gì về cậu cả. Khi mình đến rất muộn em ấy vẫn còn thức để đợi cậu, mâm cơm trên bàn vẫn chưa dọn đi, em ấy vẫn chưa chịu đi ngủ. Em ấy thường lơ đãng nhìn mông lung không mục đích như đang lạc vào thế giới của riêng bản thân nhưng chỉ cần nhắc đến cậu thì em ấy sẽ đặt hết tâm tư để nghe và cười rất hạnh phúc như rằng cậu đang ở trước mặt em ấy vậy. Từ em ấy mình có thấy được rằng cậu là quan trọng nhất với em ấy, em ấy yêu cậu hơn chính cả bản thân em ấy."
Đúng vậy, điều đó anh hoàn toàn biết rõ. Anh vào đời từ rất sớm nên anh có thể dễ dàng suy đoán được suy nghĩ của người khác và đối với một người có suy nghĩ đơn giản và ngây thơ như Văn Hậu thì anh còn biết rõ hơn nữa. Anh biết cậu rất yêu anh và anh đối với cậu rất quan trọng. Anh biết, những điều Duy Mạnh nói anh đều biết.
"Nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác thương tổn đến em ấy. Văn Đức trước kia đơn thuần lắm, em ấy chẳng bận tâm suy nghĩ gì nhiều nhưng cách đối xử của cậu đối với em ấy khiến em ấy trở nên trầm tĩnh và suy nghĩ rất nhiều. Em ấy như lạc lõng trong thế giới của chúng ta và đôi lúc mình còn không dám chạm vào em ấy, mình sợ rằng em ấy sẽ tan ra rồi theo gió mà bay đi. Sự mong manh của em ấy khiến mình rất sợ nhưng em ấy lại luôn đeo cho mình một lớp mặt nạ vui cười, để không ai phải lo lắng cho em ấy. Đến bây giờ liệu còn ai có thể biết em ấy đang nghĩ gì không? Văn Đức đơn giản của trước kia lại trở nên khó đoán như vậy. Cậu đã dùng sự lạnh lùng của mình để làm tổn thương em ấy, cậu thậm chí còn không che giấu hay giải thích bất cứ điều gì về mối quan hệ giữa cậu và Văn Hậu , cậu xem đó như là một lẽ thường mà em ấy cần phải biết. Nhưng đó lại là một nhát dao đâm vào tim em ấy bắt buộc em ấy phải gồng mình chịu đựng, tự mình băng vá lại vết thương mà cậu đã gây ra. Còn cậu, cậu chẳng hề bận tâm gì đến bản thân đã rạch hàng ngàn vết thương trong tim em ấy và cứ thế vô tư đâm thêm hàng ngàn mũi nữa. Em ấy chưa từng nói rằng em ấy đang tổn thương, em ấy cũng không nói thất vọng về cậu và càng không to tiếng với cậu bao giờ. Tất cả điều em ấy làm chỉ đổi lại là sự thờ ơ của cậu."
Duy Mạnh càng nói càng lên giọng như đang trút hết những suy nghĩ mà bấy lâu nay anh ấy tích tụ trong lòng ra cho anh biết, dường như anh ấy cũng không thể chịu được việc cậu cứ liên tiếp bị tổn thương như thế.
"Hãy suy nghĩ kĩ vào. Cậu phải lựa chọn, một là Đức và hai là Hậu . Cả hai người họ đều không có lỗi trong chuyện này, đừng vì sự do dự của cậu mà khiến hai người họ phải đau khổ."
Anh giật mình nhìn Duy Mạnh, bảo anh phải lựa chọn? Văn Hậu hiện đang trong tình trạng không được tốt, anh không thể bỏ rơi cậu ấy và anh...không muốn phải buông tay Văn Đức, để cậu rời xa mình. Nhưng Duy Mạnh nói đúng, anh buộc phải đưa ra lựa chọn của mình, giải thoát cho một trong hai người họ và chung sống cả đời với người còn lại, vậy... "Tớ sẽ buông tay Đức."
Cuối cùng anh phải khó khăn lắm mới đưa ra được một quyết định và quyết định này sẽ khiến cậu hoàn toàn sụp đổ.
"Cậu thật tàn nhẫn với em ấy." Duy Mạnh nghẹn giọng, anh ấy không thể tưởng tượng được cảm xúc của Văn Đức sẽ như thế nào nếu anh nói chia tay với cậu, chắc chắn cậu sẽ rất đau...
"Mình biết, nhưng Hậu cần có mình." Anh thở dài, anh biết bản thân mình rất tàn nhẫn đối với cậu nhưng bản thân anh có thể bỏ rơi Văn Hậu trong khi cậu ấy đang rơi vào tình trạng tuyệt vọng như thế sao?
Màn đêm kéo dài bao trùm lên cả căn nhà của anh và cậu. Trong phòng ngủ không hề có một bóng đèn nào chiếu sáng mà hoàn toàn là một màu đen mù mịt, dù đưa tay lên cũng không thể thấy rõ được năm đầu ngón tay. Cậu ngồi bó gối trên chiếc giường lớn, ôm chặt lấy bản thân mình. Đầu óc cậu hiện giờ rất ngổn ngang và bộn bề suy nghĩ, vào lúc này những câu nói của Trọng Đại lúc trong phòng bệnh lại cứ văng vẳng bên tai cậu khiến cậu bị ám ảnh bởi nó. Sự căm giận và phẫn nộ của cậu ấy khắc như in trong tâm trí cậu. Cậu muốn biết vì sao cậu ấy lại như thế, cậu muốn biết nguyên nhân có thật sự là do bản thân mình không và rồi cậu mò mẫm chiếc điện thoại bên cạnh mình, bật lên mới thấy được chút ánh sáng le lói trong phòng, nụ cười của anh xuất hiện trên màn hình và mất một lúc đắn đo cậu đã quyết định gọi cho anh...lần cuối, nhưng cậu không chắc rằng anh sẽ nghe máy vì từ lâu anh chẳng còn bận tâm đến bất cứ cuộc gọi nào của cậu nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Chuyển Ver / Short fic ] [Đại Đức] Yêu Anh...
Fanfiction🚫TRUYỆN CHUYỂN VER CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ🚫