Nhìn những tấm hình khi xưa cậu và anh chụp cùng nhau, cậu bất giác mỉm cười. Người cậu yêu bảnh bao lắm, anh cao hơn cậu gần cả cái đầu, dáng người anh cũng vạm vỡ và lực lưỡng nữa. Khi đứng cạnh anh cậu cảm thấy mình thật bé nhỏ, tựa như trong những tấm hình này, anh ôm trọn cậu vào lòng, bảo vệ và che chở cho cậu như một vật cưng mà anh sở hữu.
Cậu nhớ khoảng thời gian trước đây cậu và anh từng hạnh phúc biết bao. Anh lúc nào cũng tranh thủ về nhà sớm để dùng bữa với cậu, cuối tuần sẽ đưa cậu đi chơi, tối ngủ sẽ ôm chặt cậu vào lòng và hôn lên trán cậu vào mỗi sáng sớm. Khoảng thời gian đó cậu trân trọng biết bao, dù chỉ một lần thôi cậu cũng muốn được trở về khi đó, khi mà anh chỉ yêu một mình cậu...
"Trọng Đại, em nhớ anh lắm." Cậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh trên tấm hình, cậu thực sự rất nhớ anh, muốn nghe giọng nói của anh, muốn ôm chặt lấy anh nhưng cậu không có đủ can đảm để gọi điện cho anh, càng không đủ can đảm mà xà vào lòng như trước
Cậu chỉ tự thầm hỏi "Anh có khỏe không?"
Khoảng cách giữa anh và cậu thực sự đã bị đẩy xa ra tới mức nào rồi?
Có lẽ đã rất xa, khiến cậu không thể với tới anh được nữa.
Tiếng chuông cửa vang lên kéo cậu ra khỏi ký ức đẹp đẽ của mình. Cậu nhanh chân chạy ra và thấy Duy Mạnh đang đứng ngoài thông qua máy quan sát "Anh Duy Mạnh!"
Duy Mạnh nhìn cậu và nở nụ cười của một người anh trai dành cho đứa em yêu quý của mình, nhìn khoé mắt hơi ướt của cậu, Duy Mạnh tự hỏi, cậu vừa khóc sao? Phải chăng mỗi ngày cậu đều lặng lẽ khóc như thế, không ai biết cũng không ai hay vì cậu luôn giấu nhẹm cảm xúc thật của mình đi mà trưng ra nụ cười như không có chuyện gì. Mỗi ngày cậu đều một mình ở trong căn nhà trống vắng này, không đi ra ngoài để thư giãn mà chỉ ở đây để chờ đợi anh, cậu chờ mãi từ ngày này qua ngày khác. Có lúc ngủ suốt đêm trên bàn ăn, khi anh không về thì lo lắng và cứ liên tục nhìn đồng hồ nhưng đổi lại chỉ là những câu trả lời cho có lệ của anh hay thậm chí là sự lạnh lùng mà anh đem lại. Nhưng cậu chưa từng than trách ai cả, Duy Mạnh biết cậu không có bạn bè, không có người thân, Trọng Đại được coi là người thân duy nhất của cậu. Duy Mạnh đã nhiều lần nói với cậu là cứ xem anh ấy như một người anh trai, một người bạn thân để mỗi khi có chuyện buồn hay gặp rắc rối thì cứ tìm đến anh ấy để giải bày. Nhưng cậu chưa từng chủ động tìm đến Duy Mạnh, có chuyện gì cậu cũng giấu nhẹm trong lòng, tự mình suy nghĩ, tự mình buồn, tự mình khóc, tự mình vui rồi tự mình giải quyết. Nếu Duy Mạnh có hỏi đến thì cậu luôn nói
"Em không sao? Em ổn."
Nhưng anh ấy biết cậu chỉ đang tự lừa dối chính bản thân mình thôi, cậu không hề ổn chút nào. Không một ai khi biết chồng mình ngoại tình mà có thể ổn được bao giờ. Cậu chỉ khác những người kia ở chỗ là cậu quá lương thiện và cam chịu để người mình yêu được hạnh phúc. Rốt cuộc thì nội tâm của cậu bé này ai có thể hiểu và ai có thể khám phá nó đây?
"Chuyện gì vậy ạ? Anh Đại nhờ anh đến lấy tài liệu sao? Là tài liệu nào thế để em tìm giúp anh." Nói rồi cậu tính quay người lại toan vào trong phòng làm việc của anh nhưng vừa nghiêng người Duy Mạnh đã nắm cổ tay cậu kéo lạ
"Em đi thay đồ đi." Duy Mạnh nhìn cổ tay cậu, nó rất nhỏ hay nói đúng hơn là rất gầy, chỉ cần một bàn tay cũng đủ để nắm trọn vòng cổ tay đó, dường như ngoài xương và da ra thì chẳng có được miếng thịt nào. Cậu luôn lo đến bữa ăn và giấc ngủ của Trọng Đại nhưng lại bỏ lơ chính bản thân mình, ăn cũng được, không ăn cũng không sao chỉ quan trọng là anh đã ăn đủ bữa chưa, anh có mệt mỏi chỗ nào trong người không. Có thể nói cậu quý trọng, nâng niu anh còn hơn cả bản thân gầy gò của mình "Anh đưa em đi ăn một bữa no nê."
Văn Đức vẫn tròn mắt nhìn chăm chăm vào Duy Mạnh. Dường như cậu vẫn chưa hiểu ý Duy Mạnh muốn nói cho lắm hoặc có lẽ cậu đang chờ câu nói tiếp theo của anh ấy.
"Anh vẫn nợ em một bữa." Duy Mạnh như đọc được suy nghĩ của cậu mà nhẹ giọng trả lời.
Duy Mạnh nghe thấy một tiếng "À" phát ra rất nhỏ trong cổ họng cậu, rồi cậu im lặng không nói gì nữa. Chỉ lẳng lặng mở cửa ra to hơn để anh ấy vào nhà, dường như việc này lại khiến gợi lên nỗi buồn ăn sâu trong tim cậu.
Cậu mời anh ngồi và rót cho anh một ly nước mát, không quên bảo anh đợi rồi cũng mau chóng đi thay đồ.
Duy Mạnh nhìn theo bóng lưng cậu một lúc thì tầm mắt bắt đầu di chuyển khắp phòng khách. Căn phòng được thiết kế đơn giản nhưng lại ấm cúng, đậm chất của một gia đình nhưng không gian tĩnh lặng bao quanh lên nó lại vô tình khiến cho tâm trạng con người trở nên trùng xuống và cảm thấy được sự lạnh lẽo, cô đơn của nơi này. Mỗi ngày, có phải cậu đều ngồi đây đợi anh không? Cậu có thể chịu được không gian buồn đến nẫu ruột này sao? Nhưng có lẽ không gian heo hắt này cũng không tài nào sánh được với sự cô đơn, đơn độc trong tâm hồn cậu đâu...
Tầm mắt lại di chuyển xuống chiếc bàn kính ngay trước mặt, trên đó có một quyển sổ màu nâu nhạt, trông bề ngoài thì có vẻ như nó được chủ nhân giữ gìn rất kỹ, thậm chí là rất trân trọng như báu vật.
Duy Mạnh nhẹ nhàng cầm quyển sổ lên và lật trang đầu tiên. Nụ cười rực sáng của Nguyễn Trọng Đại xuất hiện trước mắt anh ấy cùng với dòng chữ được viết nắn nót "Khi Trọng Đại cười, em cũng sẽ bất giác cười theo" .
Tay anh lại lật sang trang khác, lại thêm một tấm ảnh của Trọng Đại. Lần này là hình anh đeo tạp dề đứng trước bếp rất ra dáng người đàn ông trong gia đình "Người đàn ông tuyệt vời nhất".
Trang tiếp là hình chụp chung giữa anh và cậu. Cậu trong tấm ảnh đó nổi bật nhất là nụ cười hạnh phúc khi được nép vào vòng tay rắn chắc của anh. Đó mới chính là Văn Đức mà trước đây Duy Mạnh từng quen biết, luôn vui vẻ, luôn cười đùa và luôn ngây ngô, nhưng giờ...cậu trông thật buồn bã và cô đơn. Những trang tiếp theo đó đều là hình cậu và anh. Những hình riêng mình anh cũng rất nhiều và mỗi trang đều kèm theo những dòng chữ ngộ nghĩnh và đáng yêu. Chắc hẳn khi viết những dòng này cậu đang rất hạnh phúc và có thể thấy được rằng trong mắt cậu ngoài anh ra thì chẳng còn điều gì để cậu đặt sự quan tâm lên cả. Lật đến trang cuối cùng mà cậu dán hình thì Duy Mạnh vô cùng ngạc nhiên. Đó không phải là hình riêng mình anh, cũng không phải hình cậu chụp với anh. Tấm hình này vẫn có sự hiện diện của anh nhưng người được anh ôm vào lòng che chở không phải cậu mà là Văn Hậu. Hai người họ cười rất tươi và hạnh phúc. Duy Mạnh nhận ra tấm hình này, chính tay anh ấy đã chụp cho hai người họ trong chuyến đi du lịch ở Anh của công ty vào năm ngoái. Nhưng sao cậu có được tấm hình này? Anh ấy đưa mắt nhìn xuống dòng chữ cuối trang giấy "Trọng Đại và người anh ấy yêu, họ thật đẹp đôi!". Trái tim Duy Mạnh như bị thắt lại và còn xót xa hơn khi nhìn thấy dấu vết của nước mắt trên trang giấy. Phải chăng khi viết dòng này cậu đã khóc rất nhiều phải không? Cậu đã rất đau đớn phải không?

BẠN ĐANG ĐỌC
[ Chuyển Ver / Short fic ] [Đại Đức] Yêu Anh...
أدب الهواة🚫TRUYỆN CHUYỂN VER CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ🚫