8.

202 8 0
                                    

ĐẦU GỖ, EM NGHĨ EM YÊU ANH RỒI8

 TrướcTiếp 

Thạch Hạo Nhiên bị hắt nc tỉnh dậy.

“A……” Từ sau gáy truyền đến cơn đau làm cho hắn nhíu mày, hắn mở mắt ra, lắc đầu, vụn đá trên mặt rớt xuống.

“Ngươi tỉnh rồi?” Giang Lăng Lục cầm trong tay cốc nước rỗng, khóe môi cố gắng nén cười, thảnh thơi đem cốc nước đặt trên bàn trà, tao nhã ngỗi xuống ghế đối diện vs hắn.

Thạch Hạo Nhiên nhíu mày, phát hiện tay cao hơn đầu, hơn nữa cổ tay còn bị còng lại, mà cà vạt sớm đã bị cởi ra, vòng qua tay buộc chặt lấy, lại còn buộc cột chặt vao đầu giường, hai chân cũng bị tách ra, bị khăn mặt cuốn chặt lấy, căn bản không thể động đậy.

“Giang Lăng Lục, ngươi đang làm gì?” Hắn nhíu mày, trừng mắt người khởi xướng,“Còn có, nơi này là……” Hắn nhìn cách bài trí xung quanh.

“Đây là phòng khách sạn.” Giang Lăng Lục khuỷu tay dựa vào ghế , bàn tay chống cắm, trên áo sơ mi đã tháo bung 3 cái khuy, ẩn ẩn lộ ra nội y đen bóng, hai chân thôn dài nhếch lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cười cười, ung dung nhìn hắn.“Ngươi đột nhiên hôm qua bất tỉnh……”

“Là ngươi đánh lén ta!” Sau gáy đớn đớn truyền đến làm cho Thạch Hạo Nhiên trừng nàng, làm đc như vậy chỉ có nàng, mà võ thuật của nàng lại là một tay hắn chỉ giáo, bởi vậy nàng mới có thể thừa dịp hắn chưa chuẩn bị mà đánh hắn bất tỉnh bất tỉnh.

“Là như vậy nha!” Giang Lăng Lục gật đầu thừa nhận, ngồi cắn cắn ngón tay.“Nhưng lại đánh lén hai lần mới làm ngươi bất tỉnh.” người hắn đúng là cứng rắn làm tay nàng cũng đau không kém.

Thấy nàng tuyệt nhiên không áy náy, thậm chí còn có điểm đắc ý, Thạch Hạo Nhiên mày mặt nhăn lại.“Ngươi đánh ta bất tỉnh làm gì? Saolaij đưa ta đến phòng này?” Hắn nhớ ro đang cùng em gái nói chuyện, đọt nhiên không nghe thấy tiếng hẳn là em gái đang rất khẩn trương.

Giang Lăng Lục nhún vai,“Ta nói với nhân viên phục vụ phòng ngươi sợ sấm, vừa nghe thấy tiếng sấm liền hon mê bất tỉnh, ta nhờ người đư ngươi lên phòng……” Nàng nhìn hắn tươi cười.“Ngươi ngất đi, ta đột nhiên nhớ mình có đem theo tiến, vừa đủ cho chúng ta qua đêm.”

Thạch Hạo Nhiên nhắm chặt mắt, biết sđó là kế hoạnh chuẩn bị sẵn của nàng, thở sâu, hắn trợn mắt nhìn nàng, khuôn mặt hơi trầm xuống.“Đừng nói nữa, cởi trói cho ta đi.”

“Không cần như vậy!” Nàng mới không sợ sắc mặt âm trầm của hắn, trên mặt tươi cười càng thêm ngọt.“Đừng nghĩ ngươi em gái sẽ đến cứu ngươi, lúc ta giật điện thoại của ngươi ta đã nói sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, đường xa, mưa hè rất lớn, nàng đang mang thai không đến kịp đâu.”

Về tiếng hét kinh ngạc của Đồ Kiều Kiều nàng còn chưa kịp nghe đã vội tắt điện thoại.

Hừ hừ, nói vậy trưởng trấn đại nhân giờ phút này nhất định tức giận đến giơ chân.

Xem nàng đắc ý dào dạt, Thạch Hạo Nhiên sắc mặt lại càng khó coi, hắn thở sâu, cực lực trầm ổn khẩu khí.“Lăng Lục, ngươi đem ta đánh bất tỉnh trói ở trên giường là muốn làm cái gì?”

ĐẦU GỖ, EM NGHĨ EM YÊU ANH MẤT RỒINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ