Xe vừa tới bệnh viện, Chinh liền lao ra khỏi xe chạy đi tìm anh. Suốt cả chuyến đi hai hàng nước mắt cậu chảy dài nghĩ đến hàng chục viễn tưởng hoặc là anh bị mất trí nhớ không nhớ tới cậu nữa, hoặc là anh bị tàn phế không thể đá bóng tiếp, hoặc là anh sẽ...
- "Khoan đã, anh Chinh anh còn chưa biết phòng bệnh mà."
Đúng thế, cậu chưa biết rốt cuộc anh nằm ở phòng nào nhưng cậu vẫn cứ chạy về phía trước như biết rõ anh ở đâu. Dụng cũng vội vã chạy sau cậu, cho tới trước một căn phòng cậu đột nhiên khựng lại đột nhiên cậu có cảm giác như anh đang nằm trong này chờ cậu tới. Tay cậu run run mở từ từ cánh cửa phòng bệnh. Sau khi cánh cửa đã mở ra, trước mắt cậu là anh, anh đang nằm trên giường nhắm chặt mắt lại, cơ thể bị bó bột khắp nơi từ tay tới chân rồi cả cổ và phần đầu. Bên cạnh anh còn có bố mẹ anh đang khóc lóc nắm chặt tay anh mong anh tỉnh lại.
Một lúc sau Dụng mới chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng ấy hai hàng nước mắt của cậu cũng tràn ra. Cậu vòng qua Chinh,bước tới bên mẹ cậu.
- "Mẹ à, anh Dũng bị sao vậy, sao lại đến mức này chứ"
- "Nó bị tai nạn"-Mẹ cậu nói, giọng còn run run-"Lúc đến ngã tư thì từ đâu ra lại có một chiếc xe công te nơ lao tới đâm đúng vào vị trí nó ngồi. Bác sĩ nói rằng, não nó bị tổn thương rất nặng không biết liệu có tỉnh lại nữa không"
- "Cậu ấy sẽ tỉnh lại"-Chinh từ từ bước vào, quỳ xuống bên anh rồi nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của anh-"Anh ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại. Anh ấy sẽ không sao đâu."
Cậu nói như thế nhưng trên khuôn mặt cậu lộ rõ sự tuyệt vọng. Tay cậu ngày cang nắm chặt tay anh hơn, nước mặt cậu cũng dần làm ướt cả một mảng đệm.
- "Chinh đấy à."
Cậu giật mình, anh thật sự đã tỉnh lại, hai mắt anh líu díu nhìn cậu rồi quay sang ra hiệu cho Dụng đưa bố mẹ ra ngoài để anh có thế nói chuyện với cậu một lúc.
- "Bố, mẹ đi thôi hãy để hai anh ấy có thời gian riêng tư một lúc"
Rồi cậu đỡ bố, mẹ cậu đi ra khỏi phòng.
Anh cố gắng ngượng cười với cậu, đưa tay lên xoa đầu cậu rồi lau nước mắt cậu.
- "Đừng khóc mà, cậu mà khóc thì tớ cũng buồn theo đấy."
- "Cậu đang trong tình trạng thế này thì sao tớ không khóc được chứ"-Cậu nắm lấy tay anh đang lau nước mắt cho mình rồi đặt lên mà-"Tất cả là tại tớ hết, nếu lúc đó tớ giữ cậu lại lâu tí nữa thì có lẽ cậu sẽ không thế này rồi"
- "Cái đồ ngốc này"-Anh cười một cái-"Đừng có mà suy diễn lung tung vậy chứ, cái gì mà tại cậu vậy hả"
- "Nhưng mà... "
- "Chinh này nghe tớ nói, nếu tớ không qua khỏi vụ này..."
- "Không"-Chinh quát anh-"Cậu sẽ qua mà, đừng suy nghĩ vớ vẩn vậy"
- "Tớ đã bảo nghe tớ nói mà. Nếu mà tớ không qua khỏi vụ này thì tớ mong cậu sẽ sớm quên tớ đi và đi tìm một người mới tốt hơn tớ, xứng đáng với cậu hơn tớ nữa. Tớ không muốn thấy cậu phải buồn bã khi mà tớ ra đi. Tớ muốn cậu vẫn tiếp tục tươi cười với mọi người, tớ muốn cậu tiếp tục sống một cách vui vẻ mà không có tớ. Nên là cậu hãy hứa đi, hứa với tớ rằng sau khi tớ ra đi cậu vẫn sẽ sống thật hạnh phúc."

BẠN ĐANG ĐỌC
Mối tình tay ba [Dũng - Dụng - Chinh]
Fiksi PenggemarCái chuyện này của bà chị mình viết và bà cũng giống mình cũng đẩy thuyền Dũng - Chinh. Cái chuyện bà mình đọc cũng thấy hay hay mới đăng nên Mình đọc sơ qua thì thấy có phần lớn là sai sự thật (Quá hiển nhiên) nên có j mọi người thông cảm có điều l...