Chương 16: Hắn là môn chủ Long Môn

588 18 0
                                    

  Nhìn biểu tình táo bón trên mặt tên hái hoa tặc, Dạ Hi tiếp tục truy hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?" Dạ Hi mất kiên nhẫn, Âu Quý Tình này sao lại tìm một tên sát thủ ngốc như vậy chứ.

Nếu Hoa Hồ Điệp mà biết Dạ Hi mắng hắn là tên ngốc, chắc chắn hắn sẽ giết nàng. Hắn luôn luôn tự nói mình là thông minh tuyệt đỉnh thì làm sao có thể chấp nhận người khác mắng mình là tên ngốc được.

"Ngươi thật sự không biết ta là ai?" Hoa Hồ Điệp không tin tiếp tục truy hỏi, làm sao có thể có người không biết hắn là ai được, hôm nay hắn còn đặc biệt mang theo một bó hoa hồng to mà không phải là một đóa hoa hồng.

Bình thường, những cô nương khác, hắn đều mang một đóa hoa hồng, lần này mang theo một bó, vốn định bày ra bản tính phong lưu của mình thật tốt, nào biết người quái dị này căn bản không biết hắn là ai? Trong lòng Hoa Hồ Điệp vô cùng tủi thân.

Dạ Hi lắc đầu, vẻ mặt thương xót nhìn Hoa Hồ Điệp, người này không chỉ ngốc mà còn rất bệnh, bệnh cũng không nhẹ, nên gặp bác sĩ.

Giống như đọc được hàm ý trong mắt Dạ Hi, Hoa Hồ Điệp mất bình tĩnh, nổi giận nói: "Cô đi ra từ trong núi sao? Ngay cả bản công tử cũng không biết, bản công tử chính là hái hoa tặc tiếng tăm lừng lẫy Hoa Hồ Điệp, cô lại dám nói không biết ta."

Lòng tự trọng bị khiêu khích, Hoa Hồ Điệp nào còn nhớ rõ bắt Dạ Hi tới là vì cái gì.

Lời này vừa nói ra, Dạ Hi không hề giữ hình tượng cười ra tiếng, hái hoa tặc, nếu như hắn nói thân phận khác thì nàng còn tin, nhưng nói hắn là hái hoa tặc, đánh chết Dạ Hi cũng không tin.

Bởi vì không có một tên hái hoa tặc nào mà có mắt như mù, ngay cả dung mạo hiện nay của Dạ Hi, trừ bỏ ngốc tử Quân Mặc Hiên kia cảm thấy xinh đẹp, phỏng chừng những người khác đều không có hứng thú. Huống chi là hái hoa tặc, phải biết rằng hái hoa tặc chỉ chuyên chọn mỹ nữ để xuống tay.

"Cô cười cái gì? Trái lại cô nói một chút bản công tử có chỗ nào không giống hái hoa tặc, chỗ nào không giống hả?" Hoa Hồ Điệp chưa từ bỏ ý định hỏi, lần đầu tiên thậm chí có người hoài nghi thân phận của hắn.

Dạ Hi cực lực nhịn cười, mở miệng nói: "Bởi vì không có tên hái hoa tặc nào mà có mắt như mù, còn có loại diện mạo như ngươi không cần hái hoa, sẽ có vườn hoa tươi tự động dính vào." Nói xong, Dạ Hi lại nhịn không được cười như điên.

Hoa Hồ Điệp hơi sững sờ, nửa câu sau hắn nghe tương đối thoải mái, đó là trá hình nói bộ dạng hắn anh tuấn, nhưng nửa câu đầu, hắn không thích nghe, hắn sao lại có mắt như mù.

"Cô... Thị lực của lão tử rất tốt, mới không phải cái gì mà có mắt như mù?" Hoa Hồ Điệp cố gắng thanh minh, không phải là hắn chuẩn bị hái người xấu xí là nàng thôi, còn chưa xuống tay được thôi? Thế nào mà lại thành có mắt như mù rồi?

"Đúng không? Thị lực quả thật rất tốt, chẳng qua là hơn hai mươi thước thì chẳng phân biệt được đực cái, hơn năm mươi thước chỉ thấy loài lưỡng tính thôi, thật sự là làm người ta lo lắng." Dạ Hi làm một bộ dạng tán thành nói, trong mắt lóe lên ý cười kỳ lạ.

Cảm nhận được Hoa Hồ Điệp không có ác ý, Dạ Hi buông xuống thấp thỏm trong lòng.

"Mẹ kiếp, cô mới trong hai mươi thước cao thấp không đổi đó? Không, cô căn bản chính là một người mù." Hoa Hồ Điệp khó thở, chết tiệt, nha đầu kia sao lại độc miệng vậy.

"Ồ, còn có người thích dò số chỗ ngồi." Dạ Hi vân đạm phong tình nói, ngoài miệng dương lên nụ cười tà ác, ở trong mắt Hoa Hồ Điệp chính là một cái đủ thấm vào người.

Nghe thấy thế, Hoa Hồ Điệp thật muốn ngăn miệng Dạ Hi lại, nghĩ sao Hoa Hồ Điệp liền làm như vậy, cúi người chuẩn bị dùng miệng chặn miệng Dạ Hi.

Trong lúc Dạ Hi đang chuẩn bị né tránh, ngoài cửa miếu liền truyền tới một tiếng uy hiếp: "Nếu ngươi dám hôn xuống, bổn tọa bảo đảm ngươi đoạn tử tuyệt tôn, ngoài ra còn đào mộ tổ nhà ngươi."

Hoa Hồ Điệp quay đầu nhìn nam nhân mặt nạ trước mặt, trang phục này sao nhìn quen mắt vậy? A, đúng rồi, đây là trang phục đặc hữu của môn chủ Long Môn. Mặt nạ ngân sắc (màu bạc), phong y (áo ngoài) màu đen, hẳn là hắn không nhận nhầm đi, nhưng Long Môn có vẻ khiêm tốn, trên giang hồ người biết Long môn tồn tại ít lại càng ít.

"Nam nhân mặt nạ? Thật khéo." Dạ Hi nhìn thấy người quen, tự nhiên chào hỏi, kỳ thật nàng không biết nam nhân mặt nạ là ai, nhưng sau lần trước từ biệt bên hồ, bọn họ cũng không có gặp lại.

"Sao ngươi lại xưng hô với môn chủ Long môn là nam nhân mặt nạ, hai người quen biết nhau sao?" Hoa Hồ Điệp nghi ngờ hỏi. Nhìn thái độ của Dạ Hi có lẽ hai người có quen biết, lẽ nào môn chủ Long môn là bằng hữu của Dạ Hi, lần này gặp phiền toái rồi.

Nếu môn chủ Long Môn và Dạ Hi có giao tình, vậy hôm nay hắn bắt Dạ Hi, không phải cùng môn chủ Long Môn là địch sao? Âu Quý Tình người này thật sự đã hại chết hắn rồi.

Môn chủ Long Môn chính là một thân phận khác của Quân Mặc Hiên.

Hắn xem như không thấy ánh mắt sợ hãi của Hoa Hồ Điệp, đi tới trước mặt Dạ Hi cẩn thận kiểm tra thân thể của nàng, phát hiện nàng không có chuyện gì, trái tim vốn đang thấp thỏm cuối cùng cũng thả lỏng.

Song khi Quân Mặc Hiên tới gần, trong mắt Hoa Hồ Điệp hiện lên vẻ nghi hoặc, làm sao trên người Long Môn môn chủ có thể có mê hương đặc chế của mình được? Kỳ quái.

"Không có lần sau, hiểu?" Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói ra, giọng điệu kia xém chút làm Hoa Hồ Điệp tổn thương do rét lạnh. Nghe đồn, môn chủ Long Môn thần bí khó lường, hôm nay nhìn thấy, môn chủ này không chỉ thần bí mà còn rất lạnh, thực sự còn lạnh hơn cả hàn băng ngàn năm.

"Ha ha, Long môn chủ, nếu ta sớm biết nha đầu kia là người của ngài, ta tuyệt đối sẽ không xuống tay với nàng." Hoa Hồ Điệp chân chó nói, hắn cũng không dám đắc tội Long Môn, dù sao cuộc sống tiêu dao như vậy hắn còn chưa có hưởng thụ đủ đâu?

Quân Mặc Hiên cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Hoa Hồ Điệp, cúi người chuẩn bị ôm Dạ Hi rời khỏi. Nhưng ngay tại thời khắc này, đã xuất hiện mối nguy hiểm.

Hàng loạt hắc y nhân tràn ra từ bốn phía, vừa nhìn đã biết những hắc y nhân này chính là tử sĩ, nhưng tới cùng là do ai phái tới?

Rất hiển nhiên, người đầu tiên Hoa Hồ Điệp nghĩ tới là Âu Quý Tình, chỉ là không nghĩ tới vì diệt trừ Dạ Hi mà phải phái nhiều cao thủ như vậy.

"Lão bà chết tiệt, thế nhưng còn lo lắng bản công tử làm việc." Hoa Hồ Điệp chửi thầm một tiếng, nhưng cũng không tính toán giúp Dạ Hi bọn họ, chuẩn bị vận khinh công rời khỏi.

Không ngờ tới, lúc hắn đang rời đi, Quân Mặc Hiên lên tiếng: "Ta còn nhớ trước đó Hoa Hồ Điệp thiếu chút thì đã thượng một nữ nhân trung niên nào đấy, ngươi nói nếu như tin tức này truyền ra, có thể trở thành một tin đồn thú vị trong Thiên Thần hay không? Nói không chừng còn có thể trở thành tin đồn thú vị nhất toàn bộ đại lục đấy. Huống hồ lão bà kia còn là..."

"Im miệng, Long môn chủ, ta với ngươi không thù không oán, ngươi không cần hại ta như vậy chứ." Hoa Hồ Điệp đau khổ nói, Long Môn này quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả chuyện bí mật như vậy hắn cũng tra ra.

"Ít nói nhảm, sau khi giết sạch những người này, ngươi có thể đi, bổn tọa tuyệt đối sẽ không nói lung tung." Quân Mặc Hiên hứa hẹn, hai mắt uy hiếp nhìn Hoa Hồ Điệp.

Hoa Hồ Điệp khẳng định, nếu hắn dám nói một chữ không, chuyện hư hỏng khi đó của hắn tuyệt đối sẽ truyền khắp đại lục Long Đằng.

Nghe hai người đối thoại Dạ Hi có chút mạc danh kỳ diệu, có điều nàng luôn bắt lấy trọng điểm, không nhịn được lên tiếng: "Thì ra hái hoa tặc có khẩu vị nặng như vậy, ngay cả nữ nhân lớn tuổi mà cũng nhìn trúng."

Một câu đâm trúng trọng điểm, Hoa Hồ Điệp nháy mắt nổi nóng.

"A... A... Kiếp trước lão tử thiếu nợ các người phải không, một đời anh danh của ta, bởi vì các người mà mất hết rồi." Hoa Hồ Điệp lớn tiếng oán giận.

TÀ VƯƠNG PHÚC HẮC SỦNG CUỒNG PHINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ