Ân Tử Mạch nhìn Cố Thừa, biểu cảm của hắn vẫn như bình thường, không vì chuyện người ta gọi hắn là kẻ ngốc mà thẹn quá hóa giận, cực kỳ trầm ổn đúng chất một vị võ lâm minh chủ, quả thực nên vỗ tay khen ngợi một phen.
Hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện, niệm tình Lạc Tử môn không giết người phóng hỏa, Cố Thừa giải huyệt đạo, đang tính cảnh cáo họ lần sau không được bắt thanh niên trai tráng, đột nhiên từ cửa sổ xuất hiện một làn khói cực kì khó ngửi.
Ân Tử Mạch không kịp phản ứng, liền cảm thấy mặt mũi nóng lên, ngay sau đó có người đưa tay bịt mũi y.
Y mở to mắt, ở trong làn khói mơ hồ nhìn được người này là Cố Thừa.
Lòng bàn tay Cố Thừa thật ấm áp, Ân Tử Mạch bất giác đỏ mặt.
Khói đặc tan hết, nam tử cùng nữ tử kia đều biến mất.
Cố Thừa buông tay, định đuổi theo, bên ngoài đã không còn người, hẳn là được vị Tử Cơ kia cứu đi.
Trở lại phòng một lần nữa, Cố Thừa dùng kiếm chém đứt xích sắt trên người Ân Tử Mạch. Người của Thương Sơn phái, hai vị Triệu Xuyên cùng Dương Long bị nhốt ở chỗ này cả ngày, sắc mặt tái nhợt, trông cực kì suy yếu.
Cố Thừa khẽ nhíu mày nói: "Các ngươi có thể tự trở về được không ?"
Triệu Xuyên gật gật đầu, nói : "Không biết các vị là đại hiệp phương nào, có thể lưu lại cho chúng ta một cái danh hào hay không, phần ân tình này, chờ Triệu mỗ trở về cùng gia phụ nói lại, sau đó sẽ trở lại báo đáp."
Cố Thừa đưa tay sờ mặt, sau đó dùng sức kéo, lộ ra mặt thật.
Triệu Xuyên cùng Dương Long sửng sốt, sau đó quỳ trên mặt đất cảm kích nói : "Đa tạ Cố minh chủ cứu giúp !"
Cố Thừa xua tay nói : "Việc của các ngươi là như thế nào ?"
Triệu Xuyên cùng Dương Long, sắc mặt hai người tức khắc biến hóa đủ mọi màu sắc.
Vị trí của Thương Sơn phái hẻo lánh, nằm ở phía Tây Nam, xung quanh đều là núi lớn, thỉnh thoảng mới ra ngoài giao lưu một chuyến. Hai người đều là thanh niên mới lớn, tới Tần Hoài Hà liền bị nơi xa hoa truỵ lạc này hấp dẫn, lại thấy nơi này thanh lâu san sát, ca nữ có dáng người quyến rũ, tâm tư không khỏi lung lay, thừa dịp buổi tối mọi người đều đã ngủ, muốn tới thanh lâu dạo chơi.
Kết quả là mới đi lần đầu lại để xảy ra việc này.
Chuyện mất mặt như vậy làm hai người không khỏi ấp úng, Cố Thừa đại khái cũng có thể đoán được tám chín phần mười, thấy hai người sắc mặt phức tạp không chịu mở miệng, cũng không có hỏi nhiều hơn.
"Ngươi không sao chứ ?" Cố Thừa không quản Triệu Xuyên cùng Dương Long, đi đến trước mặt Ân Tử Mạch, hỏi.
Trong đầu Ân Tử Mạch hiển giờ chỉ còn suy nghĩ "Cố Thừa vừa rồi dùng tay giúp y chặn khói độc, Cố Thừa vừa rồi dùng tay giúp y chặn khói độc, Cố Thừa vừa rồi dùng tay giúp y chặn khói độc", dòng này được viết hoa bôi đậm !
Y dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn Cố Thừa.
Cố Thừa ho khan một tiếng, nói : "Cỗ khói đặc kia có độc, ngươi không có nội lực, hít vào không tốt cho thân thể."
BẠN ĐANG ĐỌC
Xuyên đến cuộc sống khổ bức của giáo chủ ma giáo [Beta] [Hoàn]
HumorBeta : An Thiên. Edit : Dưa Muối. ________________ Tác giả : Thâm Mặc. Thể loại : nguyên sang, đam mỹ, cổ đại, HE, võ hiệp, xuyên việt, ngọt sủng, chủ thụ, nhẹ nhàng, giang hồ ân oán. Chính truyện : 71c Ngoại truyện : 4c Ân Tử Mạch là tác giả sách n...