tập 4

7 1 1
                                        

  Cô không oán trách, chỉ là dần dần hiểu rõ, yêu đương không thể chỉ có chờ đợi.

Nghiêm Lập Cương chưa từng nghĩ tới một người phụ nữ khi kiên quyết lên lại có thể đáng sợ như vậy, nhất là người phụ nữ anh luôn tưởng là thiện lương dễ nói chuyện một khi kiên trì, ngay cả anh cũng không có biện pháp nào, càng không biết làm sao nói với cô "không".

Dưới sự kiên trì của Lịch Thư Hòa cuối cùng anh thỏa hiệp, hai người mặt đối mặt ngồi xuống nói chuyện.

Cô bỗng nhiên cảm thấy hơi châm chọc, bình thường cô muốn nói chuyện với anh, anh lại luôn bận rộn nói không được mấy câu liền rời đi, hiện tại cô đã chẳng còn mong chờ gì nữa thì anh lại có thể có thời gian rảnh rỗi cùng cô nói chuyện.

"Em vẫn luôn tự an ủi chính mình, phía sau một người đàn ông thành công sẽ luôn có một người phụ nữ vĩ đại, bố em cũng thường nói với em như vậy, cho nên em đợi, đợi đến khi sản phẩm đầu tiên của công ty anh tung ra tràn ngập thị trường, cuối cùng thu được lợi nhuận, đợi qua ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta, rồi sau đó công ty anh lần đầu tiên mở rộng, chúng ta đổi từ căn phòng nhỏ hẹp sang một căn hộ lớn, công ty của anh cũng từ một công ty nhỏ trở thành một công ty lớn..."

"Thế nhưng, anh có biết không? Từ đó mỗi ngày anh đều bận rộn chỉ có thể nói với em vài câu, đến bây giờ khi anh về nhà có thể gọi em một tiếng em đã cảm thấy may mắn rồi, như vậy có đáng buồn hay không?"

"Anh khiến em cảm thấy mình giống như một thú cưng, hôn nhân của chúng ta giống như gông xiềng, mà căn nhà sang trọng này chỉ là một nhà giam. Em bị nhốt trong này, cảm giác mỗi ngày qua đi mình càng trở nên xấu xí, chỉ có thể chờ đợi hi vọng hôm nay anh chú ý tới em nhiều một chút, có thể nói với em nhiều hơn một câu."

"Em cảm thấy mình hèn mọn đến đáng thương, nhưng mỗi ngày đều tự thuyết phục chính mình hôn nhân của chúng ta không có vấn đề gì cả, chỉ là một đôi vợ chồng không có quá nhiều sự trao đổi mà thôi. Tự lừa mình dối người như vậy cảm giác rất mất mác, anh có hiểu không?"

Giọng nói của cô không chút kích động, giống như đang tự thuật một sự thật, nhưng dáng vẻ bình thản này lại càng khiến người ta cảm thấy không biết làm sao.

Nghiêm Lập Cương vô cùng kinh sợ nhìn cô, bỗng nhiên phát hiện bản thân có phải ngay từ đầu đã làm sai rồi.

Nhìn cô như vậy cảm giác như cô có thể lập tức theo gió bay đi, rời xa khỏi anh, khiến anh không nhịn được trở nên căng thẳng.

"Thư Hòa, anh không biết...Anh chỉ muốn cho em những điều tốt nhất." Giống như khi bọn họ đính hôn, anh ở trước mặt bố vợ đưa ra lời hứa hẹn như vậy.

Anh muốn cho cô một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống tốt đẹp nhất.

Ai có thể nói cho anh biết, tại sao những nỗ lực của bản thân anh lại khiến cho cuộc sống của cô trở nên hèn mọn đáng thương, những lời lẽ lên án ấy kì thực cô nói ra cũng chẳng vui vẻ gì phải không?

"Em biết..." Cô thấp giọng rì rầm, nhìn ánh mắt khiếp sợ của anh, hốc mắt thoáng chốc phiếm hồng, mũi chua xót, "Em vẫn luôn biết...Em biết anh rất cố gắng, nhưng em thực sự không vui vẻ, rất không vui vẻ..."

Vẻ mặt anh trở nên cứng đờ, tay nắm chặt thành quyền, hai mắt yên lặng nhìn cô, cổ họng khô khốc lên tiếng: "Cho nên?"

Cô nhìn sâu vào mắt anh, khóe miệng chậm rãi kéo ra một nụ cười, giọng nói mềm nhẹ giống như đang nói sáng nay thời tiết thật tốt vậy "Lập Cương, chúng mình tách ra một thời gian đi."

***

"Cho nên nói, các cậu muốn li hôn?" Một giọng nói trầm thấp đột nhiên phát ra.

Một mảnh trầm mặc.

Chu Lợi không dám tin, chỉ mới qua một buổi tối thôi, sao sự việc lại trở nên hỏng bét như vậy?

"Không phải li hôn." Nghiêm Lập Cương một đêm không ngủ, giọng nói khàn khàn kiên định phản bác, "Chỉ là tạm thời xa nhau mà thôi." Anh rất kiên trì với cách nói này, cũng chỉ có thể kiên trì cách nghĩ này thôi. Bởi vì giữa bọn họ từ lúc trước khi kết hôn cũng đã kí thỏa thuận li hôn rồi.

Thỏa thuận đó là yêu cầu của bố vợ anh, ông muốn bảo vệ con gái mình một cách tốt nhất, nội dung thỏa thuận bao gồm các điều kiện về phân chia tài sản.

Ánh mắt anh buồn bã, nghĩ tới lúc sáng nay cô cất bước rời khỏi...

Môi anh mím chặt, trong mắt đầy tơ máu, hậu quả của một đêm thức trắng, "Thư Hòa...Em không thể suy nghĩ lại sao?"

Anh lên tiếng thỉnh cầu, vốn dĩ là một người đàn ông lạnh lùng, nhưng để có thể vãn hồi lòng của vợ mình, anh cuối cùng vẫn cắn răng nói ra khỏi miệng.

Lịch Thư Hòa kéo theo một vali hành lý, đứng ở cửa quay đầu lại nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Em đã quyết định rồi."

Lần này rời đi, là cô buông tay một lần, bởi vì thực ra anh là người mang chủ nghĩa đàn ông rất sâu sắc, kiên trì chính là kiên trì, nếu không có một sự kích thích lớn như vậy, cô nghĩ anh sẽ mãi mãi không để ý đến mong muốn và ý kiến của cô.

Anh không cho cô ra ngoài làm việc, ngay cả đến việc nhà cũng không cho cô động tay vào, thế cho nên cô dần dần tách biệt với cuộc sống bên ngoài, không liên lạc với bạn bè trước đây. Cuộc sống trôi qua như vậy khiến cô bắt đầu hoài nghi mình ở bên cạnh anh có giá trị tồn tại gì hay không.

Anh bắt lấy hành lý của cô, "Ít nhất đợi thêm mấy hôm nữa hãy đi, đợi anh giúp em tìm một căn phòng tốt, rồi để thím Lâm sang sắp xếp trước một chút..."

Cô ngắt lời anh, mỉm cười cự tuyệt: "Không, không cần, em có thể tự mình làm được."

Nếu như mọi việc đều để anh nhúng tay vào, thế chẳng hóa ra là cô chỉ đổi một chỗ ở khác, còn lại vẫn để anh chăm sóc cô mà thôi.

"Vậy em muốn ở chỗ nào? Ăn uống làm sao bây giờ?" Anh cau mày, trước sau vẫn không yên lòng truy hỏi.

Nếu như là đang hẹn hò, có thể cô sẽ rất vui vẻ, tiếp nhận việc anh coi cô giống như một cô bé con mà chiều chuộng, nhưng bây giờ điều cô cần chỉ là sự tin tưởng và tôn trọng của anh.

"Lập Cương, em không phải trẻ con, em sẽ tự chăm sóc bản thân mình." Cô đẩy tay anh đang cầm hành lý ra, sau đó quả quyết đi tới cửa, "Đợi em tìm được chỗ ở sẽ liên lạc với anh." Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài gọi taxi, không quay đầu lại liền rời đi...

Vừa nghĩ tới thái độ kiên quyết không chút lưu luyến rời khỏi của cô, vẻ mặt đóng băng của anh nhịn không được trầm xuống vài phần.

Tạm thời xa nhau, đó chẳng phải là sống riêng sao? Bình thường vợ chồng đi tới bước này, cách li hôn không lâu nữa. Chu Lợi dưới đáy lòng nho nhỏ oán thầm.

Nhìn bạn tốt gương mặt nặng nề, lại thêm chút chật vật trước mắt, anh ta cẩn thận thử thăm dò: "Là vì tôi à? Ngày hôm qua tôi dựa vào cậu có hơi gần, vợ cậu hiểu lầm rồi?"

"Không phải."

"Thật sự không phải?" Chu Lợi trên mặt tràn đầy thăm dò bát quái, nhiệt huyết sôi trào nói: "Nếu thực sự là tôi tạo ra phiền phức này, cậu ngàn vạn lần cũng không nên khách sáo làm gì, tôi có thể đi giải thích mà."

Nghiêm Lập Cương lặng lẽ nhìn anh ta, lắc đầu, "Không cần, không liên quan gì đến cậu cả, là vấn đề của vợ chồng tôi."

Nói là không liên quan, nhưng mà ngày đầu tiên anh ta đến vợ chồng người ta đã ở riêng, thế nào cũng làm cho anh ta cảm giác không được tự nhiên cho lắm.

Vừa nghĩ đến đấy, Chu Lợi nhìn người đàn ông bình thường kiêu ngạo đắc ý chết khiếp bây giờ chỉ có thể ngoài chỗ này quẫn bách, nhịn không được mở miệng châm chọc: "Tôi nói cậu ấy à, bình thường không phải là quản bà xã gắt gao lắm sao, thế nào mà đến thời điểm mấu chốt, lại chẳng thấy quyết đoán gì vậy?"

Lời vừa nói khỏi miệng, Nghiêm Lập Cương âm trầm nhìn anh ta chằm chằm, Chu Lợi rùng mình một cái, vội vã giả lả cười pha trò.

"Ha ha, tôi nói bậy thôi, nói bậy...Không cần để ý đến tôi, tôi đi đây." Nói xong anh ta phi nhanh ra cửa, biến mất như không khí trước mặt Nghiêm Lập Cương.

Đợi trong phòng khôi phục yên tĩnh, Nghiêm Lập Cương ngồi trên sofa, mặt không đổi sắc rít từng hơi thuốc, từng vòng khói trắng chậm rãi tiêu tán trong không gian.

Chu Lợi nói không sai, đến thời điểm mấu chốt anh lại để cho cô đi, thực sự không phù hợp với tác phong làm việc của anh, nhưng ngày hôm qua những lời cô nói quả thực đã làm cho anh quá mức khiếp sợ, cho dù qua một buổi tối, tâm tình của anh vẫn không có cách nào bình tĩnh được.

Cho đến tối qua nghe được những lời tự thuật bình thản của cô, anh mới hiểu được nguyên nhân quan hệ của hai người trở nên lãnh đạm như vậy là vì đâu.

Cô không nói, không tươi cười anh lại tưởng rằng vì anh làm được chưa đủ, bởi vì anh luôn cho rằng bất kì người phụ nữ nào cũng sẽ thích những món trang sức xa xỉ. Anh nghiêm khắc yêu cầu giúp việc chăm sóc cô chỉ hi vọng có thể để cô vừa lòng, anh vì cô mà tạo ra một ngôi nhà ấm áp, mong muốn hai người có thể quay trở lại thời kì vui vẻ trước đây.

Thế nhưng không nghĩ tới, anh làm được càng nhiều, trái lại khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, bởi vì anh từ đầu tới cuối chưa từng biết đến tột cùng là cô mong muốn điều gì. Nghĩ đến đây, trên mặt anh không khỏi lộ ra nụ cười tự giễu.

Sau khi hiểu ra sai lầm của mình, anh làm sao có thể dùng biện pháp cứng rắn giữ cô lại chứ?

Nhưng mà tình huống này tuyệt đối chỉ là tạm thời mà thôi, anh tin tưởng anh và cô sẽ bên nhau một lần nữa.

Tuyệt đối. Anh nặng nề dập tắt điếu thuốc vào gạc tàn, ở trong lòng tự nhủ.

Đêm qua Lịch Thư Hòa cũng không hề chợp mắt, nhưng điều cô nghĩ đến là tiếp theo mình nên làm gì?

Mặc dù lúc học đại học cô đã từng sống ở bên ngoài, nhưng chỉ là ở kí túc xá trong trường, về cơ bản chỉ cần phải lo chuyện ăn uống, mà bây giờ hiển nhiên vấn đề phức tạp hơn nhiều.

Điều quan trọng nhất trước mắt là cô cần phải tìm được một căn phòng để ở, còn phải tìm một công việc nữa, nếu không sẽ không thể chi trả các khoản chi tiêu.

Mặc dù Nghiêm Lập Cương đã mở cho cô một tài khoản ngân hàng, hàng tháng đều gửi tiền vào đó, đến bây giờ chắc cũng có không ít, nhưng cô không muốn động đến khoản tiền đó. Cô chỉ hi vọng tiền cô tiết kiệm được trước khi cưới có thể giúp cô duy trì được ít ngày.

May mắn thay khi cô đi ngang qua một căn nhà thấy có tấm biển quảng cáo cho thuê phòng trọ, mà càng khiến cô vui mừng hơn nữa là người chủ phòng trọ đó lại là một trong số ít bạn tốt của cô thời trung học – Tiêu Trân Trân.

Căn nhà của Trân Trân có ba tầng, tầng một là cửa hàng kinh doanh các sản phẩm hand-made, tầng hai dùng làm kho chứa hàng, còn tầng ba để trống nên cô mới may mắn thuê được một căn phòng tốt như vậy, một mình độc chiếm một tầng, lại còn tìm được một công việc nữa.  

buông tayWhere stories live. Discover now