- 14 -

1.7K 132 10
                                    



" Nếu như chúng ta còn có thể sống sót trở về, muôn sông nghìn núi, người có nguyện cùng ta ngắm sao? " 



Jeon Jungkook không thể tin được mình đang ôm Yerim vào lòng và em lại chẳng hề đẩy ra. Người Yerim thoáng một mùi hương gây nghiện, mùi rượu mùi của em. Anh có thể nhận ra cô bé trong lòng mình đang khóc, nếu như từ quán ăn đó đi ra, chắc hẳn bài hát đó em đã nghe rồi.

Em gầy quá! Kim Yerim càng ngày càng gầy. So với lúc trước, chắc chắn đã hụt đi vài cân. Jungkook ôm chặt hơn, để Yerim cảm nhận được hơi ấm của anh. Ước gì thời khắc này có thể dừng lại tại đây, chỉ để cho anh ôm cô gái bẻ nhỏ này mãi mãi thôi, sẽ không buông ra và chẳng hề làm em đau khổ nữa.

" Jungkook, rốt cuộc tại sao anh lại chia tay với em? "

" Jungkook, em xin lỗi"

" Jungkook, nếu em làm gì sai anh phải nói cho em biết"

" Jungkook, anh phải tin tưởng em chứ, em không muốn anh phải buồn một mình."

Yerim cứ nói đều, những nghi vấn bấy lâu nay của em bộc lộ ra hết, em không muốn Jungkook bảo vệ mình nữa, em không muốn một mình Jungkook phải gánh chịu nỗi đau này. Nếu như không chuyển hết sang em được thì thà để em cùng Jungkook gánh vác, cùng đau khổ còn hơn. Hay là em tự mình đa tình?

" Jungkook, hay là .....?"

" Rim, đừng nói nữa không có chuyện gì hết.."

" Im lặng chút để anh ôm em "'

Sau đó thì em im lặng, cứ úp đầu vào hõm cổ Jungkook để cảm nhận sự ấm áp lan tỏa đến tận trái tim em.  Cứ coi như hôm nay là một ngày nghỉ phép đặc biệt, không có lịch trình, không có sự mệt mỏi và em chẳng hề là Red Velvet Yeri anh cũng không phải BTS Jungkook, chúng ta chỉ là hai người bình thường tìm đến nhau để chữa lành những mảnh vỡ.

Jungkook dắt tay Yerim về kí túc xá, trên đường về chẳng ai nói câu nào cả chỉ có hai bàn tay đan lấy nhau mà thôi. Lâu lắm rồi cả hai người mới có cảm giác yên bình như hôm nay, Em cứ bước theo sau Jungkook, người anh cao lớn che hết cả thân hình bé nhỏ của em. Ánh đèn hắt vào cũng chỉ nhìn được cái bóng cao cao của Jungkook hiện trên nền đường trắng. 

Yerim cứ vừa đi vừa nhìn trộm Jungkook, cho đến khi anh bất ngờ dừng lại thì em đâm sầm vào lưng anh. Mái tóc em rũ xuống che hết cả tầm nhìn, trông giống như một con bé xuề xòa và lười biếng.  Yerim chả buồn đưa tay lên vén tóc mình ra, em cứ cúi gầm xuống, ngắm nhìn đôi giày của Jungkook. Thói quen của em là như vậy, chẳng hiểu sao mỗi lúc như thế em thấy bình yên lắm. Cảm giác như là luôn có một người đứng cạnh mình và không bao giờ bỏ đi vậy. 

Jungkook xoay người lại, anh nhẹ nhàng đưa tay vén tóc mái của em ra sau tai, đôi mắt to tròn của em lộ ra dưới ánh đèn đường. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt đó, anh như nhìn thấy được cả ngân hà vậy. Đôi mắt sáng đó chứa đựng những điều anh yêu thương và những điều anh nhớ nhung. Jungkook chưa muốn rời xa làn da mềm mại của em, nhẹ nhàng tiến đến đôi mát đó khiến Yerim  bất ngờ nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, Jungkook trông Yeri thật dễ thương, cải bản mặt nhắm mắt lại như đang cam chịu vậy.  

jungri - with youNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ