1.Memories

5.1K 195 34
                                    

Ánh nắng của mùa hè thật gay gắt, ai cũng mệt mỏi vì cái nóng của nó. Như bao người, cậu trai có mái tóc cam đang cằn nhằn về thời tiết khi bước ra khỏi quán thức ăn nhanh. Mồ hôi trên cơ thể cậu cứ tuôn ra bởi ánh nắng mặt trời. Cậu tự hỏi tại sao mình lại đi thế ca giúp thằng bạn, nếu cậu không giúp thì giờ này là đang ở nhà và ăn một cây kem mát lạnh rồi. Cậu đã đi đưa thức ăn tận hai tiếng, bây giờ là lúc cậu phải trở về quán ngay, vì hiện giờ cậu rõ đang vô cùng khó chịu với cái nắng oi bức này rồi. Trên đường đi về, bản thân đột nhiên lại nhớ về kí ức xưa. Hình ảnh một tên tóc đen đang khoác vai và trêu cậu, tên ấy cậu đây thật không ưa nổi. Hắn luôn lyueen thuyên cái miệng sai vặt cậu, làm cậu mệt chết đi được, có khi là bị ép buộc làm những trò khiến hắn vui. Tất cả vốn bình thường, cư nhiên một ngày hắn bỗng nói rằng hắn thích cậu, một câu nói đâu phải là dễ dàng gì muốn thốt lên lúc nào cũng được, nghe đến đấy tim cậu thắt chặt và rối rắm, đang bận tiếp nhận thông tin thì tên đó lại bảo cậu không cần nghĩ đến rồi đi khuất, đó là lần cuối cùng cả hai gặp nhau. Bây giờ dù rất muốn kiếm hắn để nói cho ra lẽ mà giờ biết hắn ở đâu? Chỉ có thể mãi suy nghĩ về câu nói của hắn và cảm giác trong lòng khi xưa.

- Mày ơi ~ nóng quá~

- Mày bỏ tao ra coi thằng này!

Hai tên thiếu niên đang ngồi trên sofa ăn kem và hưởng thụ gió từ quạt máy lan toả từ tứ phía, rõ là mùa hè dù có vui đến mấy thì cũng có thể khiến cho người ta tức điên lên vì sức nóng của nó. Tên tóc trắng kia cứ ngồi không yên, hắn ôm rồi lại cố chui vào lòng cậu tóc nâu. Tóc nâu tức điên lên vì hành động phiền phức, vô tích sự của tên này và họ bắt đầu vật lộn nhau trên chiếc ghế, người thì chòm tới muốn ôm kẻ thì cố đẩy ra. Vô tình tay của một trong hai tên chạm nút nguồn trên remote, một tiếng "Bíp" tivi liền bật lên ngay kênh thời sự của thành phố, dù thế thì hai tên đó vẫn không quan tâm vật qua lại một lúc cho đến khi chiếc tivi và tiếp tục vật lộn cho đến khi nghe phóng viên nói.

- Chúng tôi đang cập nhật thông tin một cậu trai trẻ bị tai nạn giao thông khi đi chuyển phát, theo như chúng tôi biết thì cậu tên là Mạc Quan Sơn, 24 tuổi...

- MẠC QUAN SƠN ?!

Hai người cùng đồng thanh, mồ hôi tươm tả nhìn nhau, có chút run lẩy bẩy. Bản thân họ không thể tin vào thứ tin tức mình vừa nghe thấy đúng lúc này tiếng điện thoại reo lên, tóc nâu nhanh chóng bắt máy. Tiếng nói bên kia đầu dây có vẻ khá là mệt mỏi, lại hơi khàn như đã khóc lớn trong nhiều giờ.

- Các cháu...Mạc Quan Sơn nó...

- Bác à! Không sao tụi cháu chạy đến liền! Cho cháu xin địa chỉ bệnh viện ạ!

Sau khi nghe được địa chỉ từ người mà chắc chắn đó là mẹ của Mạc Quan Sơn, cậu trai tóc nâu liền tức tốc bảo tên kia thay đồ và đi đến bệnh viện.

Hai tên đó đã xông thẳng vào cửa phòng bệnh, hớn hả chạy đến giường bệnh nhân. Đầu óc cả hai có chút rối bời, hơi thở nặng nhọc khi đã phải chạy đi kiếm phòng của nạn nhân, nhìn thấy cậu Mạc đang nằm bất động, cơ thể đầy vết bầm và trầy xước, tay chân thì bị băng bó lại, trông cậu thật thê thảm. Hai người bạn của Mạc Quan Sơn không khỏi cảm thấy thật đau lòng nhìn cậu bạn thân thiết đang khỏe mạnh giờ đây phải nằm viện. Nhìn sang mẹ cậu vẫn còn đang khóc nấc lên từng đợt mà chả biết có sự hiện diện của hai người họ, nhẹ nhàng câu trai tóc trắng đặt tay mình lên vai người mẹ tội nghiệp đang khóc như muốn chia buồn cùng bà. Tiếng cửa mở ra, một bác sĩ và cô y tá đột ngột đi vào làm cả ba người đều giật người. Bác sĩ gương mặt nghiêm túc bảo mẹ của cậu Mạc ra để nói chút chuyện, hai người bị bỏ lại sau thì lo lắng không ngừng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì chỉ có thể đứng từ trông ngóng từng hồi. Rồi chẳng mấy chốc bà Mạc bước vào với khuôn mặt có chút tươi hơi hẳn, những còn phiền lòng. Bà nói.

LOVE YOU [fanfic][Đen x Cam](hoàn thành)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ