11. Back to normal

585 42 1
                                    

Đôi chân của Hạ Thiên vẫn bước đi nhẹ nhàng, lúc bước dài lại bước ngắn. Hắn sợ phải đánh thức Mạc Quan Sơn khỏi giấc nồng của mình, hắn chỉ mong cậu nghỉ ngơi sau những giờ chiến đấu cho thân thể của bản thân. Lại vô thức cắn môi một lần nữa, máu bật ra nhưng chắc gì đã bằng lượng máu đã rỉ ra từ những vết thương của cậu. Hắn thể hiện rõ một khuôn mặt buồn rầu nhưng cũng giận dữ, chỉ muốn nghiền nát những con người đã làm hại cậu. Bước đi tí rồi hắn cũng đã đến gần khu khách sạn, hắn lại một lần nữa ngẫm lại từ lúc gặp lại cậu đến giờ, hắn đã thể hiện rằng hắn quan tâm cậu chưa? Hay chỉ là những câu đùa bỡn, giá chi khi ấy bản thân không ham vui thì liệu cậu có bị vầy không? Dằn vặt một hồi hắn cũng hiểu, giờ có nghĩ gì thì chuyện cũng đã trót qua, giờ bản thân phải tập trung lo lắng cho Mạc Quan Sơn lúc này đang cần nhất sự chở che, kề bên săn sóc.

Đến cửa khách sạn, những nhân viên định săn sóc chạy đến liền bị cái liếc nhìn lạnh tanh của Hạ Thiên mà không muốn bén mãn lại gần. Cảm thấy Mạc Quan Sơn đang thở gấp hơn, hắn vội vào thang máy bấm tầng và di chuyển đến phòng. Căn phòng hiu quạnh, chẳng còn hơi ấm, từ ấy cho cái cảm giác như chính căn hộ của hắn. Đặt Mạc Quan Sơn nằm lên chiếc giường êm ái, hắn liền bật máy sưởi và đắp chăn cho cậu. Lấy tay mình đặt lên vùng trán của cậu, cảm thấy thân nhiệt tăng đột ngột, hắn lo lắng bước nhanh vào phòng tắm gọi điện cho bác sĩ. Hạ Thiên hối hả trong từng lời nói, lúc thì rung lên, thể hiện rõ sự nguy cấp. Giờ thì tới lúc hắn toát mồ hôi lạnh, vì lo lắng mà dường như hắn hạ nhịp thở của bản thân, sau một lúc ngắn mới nhận ra và điều hòa lại. Tích tắc đồng hồ trôi đi, hắn đôn đáo chạy đi thay áo quần rồi lại khăn mát để đắp trên trán cho cậu, mong điều ấy cũng giúp cậu giảm bớt phần nào cơn sốt. Sau một khoảng thời gian ngắn người bác sĩ mới đến nơi, ông lấy đồ nghề của bản thân để bắt đầu khám. Một lúc sau ông lựa chọn ra những viên thuốc và cả những đồ giúp những vết thương của cậu đỡ hơn. Hoàn tất xong tất thảy thủ tục, tên bác sĩ lại quay sang nhìn Hạ Thiên, nay trông như người đã tàn, hít sâu và nói.

- Hãy cho cậu ta uống thuốc đủ cả 3 buổi trong 2 ngày, đây chỉ là một cơn cảm sốt nhẹ thôi. Điều quan trọng là tôi có thể thấy một vết thương trên phần đầu của cậu trai này, vết thương không lớn. Tuy vậy, tôi vẫn không rõ là nó có ảnh hưởng gì cậu ta không.

- Vết thương?! Bác sĩ nói sao?! Vậy thì làm gì đó đi chứ!

- Nếu vậy thì ngày mai sẽ có xe cứu thương đến đón bệnh nhân.

- Sao không là bây giờ? Còn mấy cái vết xước trên người?

Người bác sĩ nhìn Hạ Thiên, xong ông hít một hơi thật sâu.

- Bây giờ bệnh nhân cũng không có gì nặng để mà gấp gáp, sáng mai thì cũng không coi là trễ.

- ...

Hạ Thiên lúc này cũng không còn sức để nói gì thêm chỉ lén nhìn Mạc Quan Sơn đang nằm trên giường rồi lại nhìn thẳng vào gương mặt của người bác sĩ. Rõ ràng là mấy người này không tận tụy trong công việc, nhưng dù sao giờ Mạc Quan Sơn đang ngủ nên hắn cũng chả muốn làm cho cậu tỉnh giấc bởi tiếng còi cứu thương. Hắn đóng mắt mình rồi thở ra một hơi thật lớn và dài, gục đầu mình xuống rồi chỉ thẳng tay vào cánh cửa căn phòng. Người bác sĩ nhìn là biết ngay mình bị đuổi đi, nên cũng nhanh chóng đứng dậy xách theo chiếc cặp táp của mình rồi ra khỏi căn phòng. Hắn đứng dậy bước đến gần chiếc giường để ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của Mạc Quan Sơn. Trong gương mặt cậu có vẻ yên bình đến lạ thường, đôi mày nhẽ ra cau có giờ đây đã giãn ra, cảm thấy cậu đang an toàn và bình yên thì hắn bắt đầu không kìm được đôi mi nặng trĩu của mình mà nhắm mắt ngủ thiếp đi. Căn phòng tối tăm chỉ le lói bóng đèn bàn khi nãy để bác sĩ có ánh sáng khám cho cậu, dù là có hơi ấm của máy sưởi nhưng vẫn còn gì đó mà căn phòng vẫn còn lạnh lẽo, có vẻ thứ ấm áp duy nhất là Mạc Quan Sơn đang nằm ngủ ngon giấc trên giường và Hạ Thiên ngồi bệt trên sàn, kê đầu ngủ quên bên cậu. Trông họ như đã đoàn tụ đã như có cái gì đó ấm lên giữa hai người họ.

LOVE YOU [fanfic][Đen x Cam](hoàn thành)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ