tập 9

7 0 0
                                    

  Trên thế gian này, có một người có thể khiến bạn bất chấp tất cả vì anh ta không?

[11]

Buổi tối sau khi cãi vã với Trang Nghị, Hứa Noãn đã mơ thấy ác mộng. Trong cơn ác mộng là cảnh tượng đêm gió tuyết bốn năm về trước, cô vì Hứa Điệp mà bán thân. Cô khóc rất thảm thiết, còn Trang Nghị đứng cạnh nhìn cô cười. Nụ cười đầy mỉa mai, đầy khinh bỉ, đầy những ẩn ý mà Hứa Noãn không muốn nhìn thấy.

Sau đó, cô đã gào khóc với Trang Nghị "Vì sao anh không xuất hiện sớm hơn? Vì sao anh không giết luôn tôi đi. Như thế tôi sẽ không bị anh khinh bỉ, không bị anh ghét bỏ!"

Cơn ác mộng ấy lặp lại rất nhiều lần, giống như nhiều năm trước, khi cô yêu Mạnh Cổ, cô cũng không ngừng mơ gặp anh.

Mơ thấy anh tuyệt tình rời bỏ mình, thế là mình rơi vào một vòng xoáy tối đen, không thể gào khóc thành tiếng được nữa.

Hứa Noãn đau đớn nhận ra rằng, thì ra mình rất để ý đến suy nghĩ của Trang Nghị về mình.

Phát hiện này khiến cô toát mồ hôi lạnh.

Cô an ủi bản thân, chắc chắn là ảo giác.

Ảo giác.

Sao mình có thể quan tâm đến suy nghĩ của tên ác quỷ Trang Nghị được chứ? Anh ta làm hại Triệu Tiểu Hùng, lại còn giam cầm mình.

Hơn một tháng sau đó, tuy Hứa Noãn không đến trường nhưng cô rất tích cực chuẩn bị tìm việc sau khi tốt nghiệp. Cô đã gửi rất nhiều bản đăng ký trên mạng. Tập đoàn Lương Gia Lợi Đạt, tập đoàn Lý Thị, tập đoàn Húc Nhật, tập đoàn Thượng Khang... chỉ cần có cơ hội, cô đều gửi hồ sơ đăng ký.

Dĩ nhiên, tất cả những điều này cô đều giấu không cho Trang Nghị biết.

Khi gửi hồ sơ đăng ký vào tập đoàn Lương Gia Lợi Đạt và tập đoàn Lý Thị, cô có chút bất an, nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định gửi.

...

Vụ tai nạn ấy, Lý Lạc không chết. Hứa Noãn không biết điều đó.

Lần đó, Lý Lạc chỉ bị thương cột sống, nhưng rất có thể anh ta phải ngồi xe lăn suốt đời. Nhà họ Lý đang liên hệ với bác sĩ ở bên Mỹ, nghe nói rất có hy vọng phục hồi.

Lương Tiểu Sảng cảm thấy rất có lỗi trong chuyện này. Cô nghĩ rằng mình đã hại Lý Lạc. Nhưng cô lại nghĩ rằng, tất cả đều là lỗi của Hứa Noãn, nếu không phải cô ta cướp Trang Nghị thì mình sẽ không cố chấp như thế, Lý Lạc cũng sẽ không vì mình mà bị thương như vậy.

Lương Tiểu Sảng đã khóc rất lâu trước giường bệnh của Lý Lạc:

"Lý Lạc, nếu cậu không thể đứng lên được nữa vậy thì phải làm thế nào? Mình sẽ hận bản thân mình đến chết. Huhuhu....."

Lý Hổ Phách đứng cạnh gườm gườm cô ta. Cô thấy Lương Tiểu Sảng đúng là biết giày vò người khác. Anh họ của tôi tuy không đẹp trai như Trang Nghị nhưng cũng rất được. Lương Tiểu Sảng cô không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà nhất quyết phải lấy bằng được Trang Nghị?

Lý Lạc lặng lẽ nhìn Lương Tiểu Sảng, không nói gì, ánh mắt anh vẫn dịu dàng như thế. Cuối cùng, anh cố gắng hết sức, đưa tay lên lau nước mắt cho cô và nói:

"Chẳng phải các bác sĩ bên Mỹ đã nói rồi sao, khả năng phục hồi rất lớn mà."

Lương Tiểu Sảng thấy Lý Lạc không trách mình, càng khóc dữ hơn. Cô nghĩ, Lý Lạc nên cho mình mấy chục cái bạt tai thật mạnh, chửi rủa mình một trận, như thế cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Dĩ nhiên, Lý Hộ Phách đứng cạnh đó cũng nghĩ như vậy. Cô ta hy vọng anh họ của mình có thể ngầm nháy mắt với cô, sau đó cô ta sẽ cho Lương Tiểu Sảng vài chục cái bạt tai thật đau. Chỉ có điều, khi cô ta nhìn thấy Lương Tiểu Sảng ôm Lý Lạc khóc lóc, lại thấy mình giống như một kẻ thứ ba. Thế là cô ta nói với Lương Tiểu Sảng "Chị cứ ngồi đây mà khóc, tôi muốn đi ra ngoài." Sau đó cô ta nháy mắt với Lý Lạc:

"Anh họ, anh cứ từ từ mà dỗ dành!"

Lý Lạc nhìn cô em họ Lý Hổ Phách đang bước ra khỏi phòng bệnh. Cô ta và Lương Tiểu Sảng cùng là hai tiểu thư ngang ngạch. Hai người mà ở cạnh nhau thì suốt ngày làm những chuyện "long trời lở đất".

Lý Lạc nhìn Lương Tiểu Sảng nước mắt đầm đìa mà đau lòng. Thực ra, anh không hề trách cô. Lúc ấy anh nghĩ, nếu Lương Tiểu Sảng có làm sập trời thì anh cũng sẽ tìm đá ngũ sắc vá trời. Huống hồ, Lương Tiểu Sảng chỉ làm gãy xương sống của anh mà thôi.

Lý Lạc liếm đôi môi khô nứt nẻ của mình, cốc nhẹ vào đầu Lương Tiểu Sảng một cái và nói:

"Thôi, được rồi, đừng khóc nữa, có phải cậu sợ mình chết sẽ không có ai thay thế, không ai chờ cậu tái giá không?"

Lương Tiểu Sảng bật cười

"Cậu huyên thuyên như vậy, đúng là đáng đời!"

Thấy Lương Tiểu Sảng cười, trong lòng Lý Lạc cũng cảm thấy vui vẻ hẳn lên, anh cười: "Ừ, đúng, mình đáng đời!"

Thì ra, yêu một người là luôn thương cô ấy, không nỡ trách móc cô ấy. Cô ấy khóc, trái tim mình đau nhói. Cô ấy cười, lòng mình như hoa nở.

Trong tình yêu, mỗi người đều có điểm yếu của mình.

Điểm yếu của Lý Lạc là Lương Tiểu Sảng, điểm yếu của Lương Tiểu Sảng là Trang Nghị.

Vậy, điểm yếu của Trang Nghị là ai đây?

Đôi khi, cuộc sống là một vòng tròn luẩn quẩn.

Ngày tốt nghiệp, Lâm Hân gọi điện thoại cho Hứa Noãn, cô trách bạn:

"Hứa Noãn, Hứa Noãn! Hai tháng rồi, hai tháng cậu di cư lên sao hỏa à, hay là vớ được đại gia nào rồi?

Hứa Noãn nghĩ một lúc rồi nói: "Mình vớ được người trên sao hỏa."

Lâm Hân phì cười: "Hứa Noãn à, không ngờ biến mất hai tháng mà cậu lại trở nên hài hước như thế!"

Hứa Noãn vừa gửi đăng ký trên mạng vừa nói:

"Đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm của cậu như vậy rồi, bị nhiễm bởi bao nhiêu nhân vật nam chính dí dỏm, hài hước như vậy, mình không muốn hài hước cũng khó."

Lâm Hân hồ hởi:

"Hứa Noãn, đúng là hai tháng này cậu gặp được người trên sao Hỏa rồi, biết đùa rồi đấy! Hứa Noãn, có thật là cậu không? Hay là cậu bị ma nhập rồi?"

Hứa Noãn nhún vai, chắc chắn Lâm Hân không biết, sở dĩ mình biến thành một người nói nhiều thần kỳ như vậy, hoàn toàn là nhờ ơn của tên ác quỷ Trang Nghị. Dù là ai thì sau khi bị giam cầm hai tháng sẽ đều nói không ngừng khi gặp lại người quen.

Đột nhiên Lâm Hân chợt nhớ đến điều gì đó, cô tỏ ra rất bí mật:

"Này, cậu biết không? Chẳng phải lúc nào chúng ta cũng kêu ca là những cuốn tiểu thuyết thuê về cứ đến chỗ gay cấn là bị người ta xé đi sao?"

Hứa Noãn cười thầm, mặt nóng bừng. Tuy bao nhiêu năm nay, cuộc sống mang lại cho cô quá nhiều đau khổ xót xa, nhưng cô vẫn là một cô gái rất dễ đỏ mặt, rất nhạy cảm.

"Cuối cùng mình đã tìm thấy một trong những kẻ đầu sỏ" - Lâm Hân nói.

Hứa Noãn ngạc nhiên:

"Thật sao?"

Lâm Hân vội nói:

"Mấy hôm nay chẳng phải là thu dọn hành lý tốt nghiệp sao? Lúc giúp Lý Hiểu dọn giường chiếu, mình thấy một đống giấy báo dưới giường cô ấy. Mình liếc nhìn, còn tưởng là cô ấy xé "Triết học chủ nghĩa Mác - Lênin" hay là "Đại cương lý luận Đặng Tiểu Bình" để quay cóp trong kỳ thi cơ. Kết quả là mình cầm lên xem thì, chao ôi, toàn là "hôn đắm say", "nóng bỏng", "cảm giác ngây ngất"... Mình thấy choáng! Mình nghĩ, bốn năm đại học mình không nghe một tiết triết học Mác Lênin nào cho hẳn hoi cả, rõ ràng là giáo trình cách quá xa với cuộc sống hiện tại. Về sau mới nhớ ra....à....

Hứa Noãn nhịn cười, cùng Lâm Hân "à" một tiếng.

Hai người đồng thanh: "Thì ra là thế!" Nói xong, cả hai cười phá lên. Rõ ràng là họ không ngờ rằng một cô gái dịu dàng hiền thục như Lý Hiểu mà lại làm những chuyện như thế này, đúng là không thể đánh giá người ra qua dáng vẻ bên ngoài.

Lâm Hân nói:

"Hứa Noãn, mình đã bổ sung xong đống giấy mà Lý Hiểu xé rồi, "các môn học" trong bốn năm đại học đã đầy đủ rồi. Hay là mình đưa cho cậu để cậu bổ sung cho đầy đủ?"

Hứa Noãn cười, đỏ mặt nói:

"Lâm Hân, cậu đúng là kẻ xấu xa!"

...

Mấy hôm sau, Lâm Hân chuẩn bị rời khỏi thành phố này. Hứa Noãn giấu Trang Nghị, trốn ra ngoài gặp cô ấy. Hai người ngồi trong quán KFC ăn kem, cùng công nhận kem ở đây không ngon bằng ở quán Macdonald.

Lúc Lâm Hân đi, cô ấy rất buồn, ôm chặt Hứa Noãn và nói:

"Hứa Noãn, nếu quay về quê mà không tìm được việc thì mình sẽ quay lại, bất cứ giá nào cũng phải lấy một người giàu có."

Bỗng nhiên Hứa Noãn không muốn rời xa Lâm Hân. Dưới sự quản thúc của tên ác quỷ Trang Nghị, cô bạn Lâm Hân cùng bàn là một trong số rất ít người cô có thể nói chuyện được. Nói đúng hơn là chỉ có Lâm Hân mới chịu được sự lầm lì của cô.

Lâm Hân bước đi, bỗng nhiên chợt nhớ lại điều gì đó, cô quay đầu lại, rút một tập giấy trong cặp đưa cho Hứa Noãn và nói:

"Này, mấy hôm trước, dựa vào chúng mà mình mới thực sự tốt nghiệp đại học đấy. Bây giờ mình giao lại chúng cho cậu, cậu thật đáng thương vì vẫn chưa "tốt nghiệp"!

Hứa Noãn đang định trách Lâm Hân thì cô ấy đã chạy lên xe bus.

Lâm Hân vẫy tay tạm biệt Hứa Noãn và nói với theo:

"Về nhà đi, cố gắng mà ôn tập cho tốt, "môn học" này đã bị lỡ bốn năm rồi!"

Những người đi đường đều hướng ánh mắt tò mò về phía Hứa Noãn. Cô cúi đầu, mặt đỏ ửng.

Ban đầu Hứa Noãn định vứt tập giấy ấy vào thùng rác, không phải vì cô cố làm ra vẻ trong trắng, chỉ là cô lo rằng nếu để trong nhà thì sớm hay muộn sẽ bị Triệu Tiểu Hùng và Hứa Điệp lôi ra, sợ hai người họ sẽ gấp máy bay phi đầy con phố nhỏ này, chẳng may phi vào mặt tên ác quỷ Trang Nghị.....

Nghĩ đến Trang Nghị, Hứa Noãn lại thấy rùng mình khiếp sợ.

Nhưng cuối cùng, Hứa Noãn vẫn mang tập giấy ấy về nhà. Cô nghĩ dù thế nào đi nữa, nó cùng là món quà mà Lâm Hân tặng cho cô nhân dịp tốt nghiệp đại học. Cùng lắm là mang về nhà cất kỹ một chút, hơn nữa, cô cũng tò mò rất muốn đọc chúng.

Về đến nhà, Hứa Noãn chưa kịp thay dép, vừa ngẩng đầu lên cô đã nhìn thấy Trang Nghị ngồi trên ghế sofa, dường như đã chờ cô rất lâu.

Hứa Noãn nghĩ thầm "Khách quý!".

Từ sau cái lần Trang Nghị sỉ nhục cô một cách tàn nhẫn, anh ta không bước chân vào căn nhà này. Không biết lần này ngọn gió nào đã thổi anh ta đến?

Hứa Noãn sợ hãi nhìn Trang Nghị, thấy khuôn mặt của anh ta u ám. Cô giật mình cúi đầu, giải thích:

"Bạn tôi rời khỏi thành phố này, tôi đi tiễn cô ấy... không phải là tôi cố tình làm trái ý anh."

Trang Nghị không nói gì, ném mấy cuốn nhật ký trước mặt Hứa Noãn, cười khẩy:

"Tôi thấy không phải cô đi tiễn bạn cô mà là muốn lật tung cái thế giới này lên để tìm gã đàn ông họ Mạnh kia!"

Hứa Noãn nhìn mấy cuốn nhật ký dưới đất, thoáng ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên ấy ngay lập tức đan xen với nỗi đau đớn căm giận. Cô vội nhặt chúng lên, ôm vào lòng, nhìn Trang Nghị dò xét:

"Anh...anh đọc trộm nhật ký của tôi?"

Trang Nghị cười lạnh lùng:

"Tôi đâu có muốn xem. Triệu Tiểu Hùng và Hứa Điệp lôi ra, suýt nữa đem gấp máy bay, vì thế tôi mới nhìn thấy."

Hứa Noãn tức run người lên.

Cô nghĩ, chắc chắn là Trang Nghị đã đọc hết nội dung trong nhật ký, đọc hết tất cả những tâm sự, những điều thầm kín của cô. Những cuốn nhật ký ấy đã lưu dấu tình yêu mà cô dành cho Mạnh Cổ, nỗi day dứt của cô đối với Mạnh Cẩn Thành và tình thương mà cô dành cho Triệu Tiểu Hùng.... cùng với niềm oán hận đối với Trang Nghị...

Thực ra, trong đó còn ghi lại mỗi lần anh ta xuất hiện, trái tim của cô lại đập loạn nhịp và mất phương hướng. Trong một đoạn nhật ký cô đã từng viết một cách rất mơ hồ "Một người có thể rung động trước tên ác quỷ đã giam cầm mình không? Hơn nữa tên ác quỷ ấy đã từng làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác..."

Thời khắc ấy, Hứa Noãn cảm thấy mình như bị lột hết quần áo trước mặt Trang Nghị vậy.

Trang Nghị không hề quan tâm đến sắc mặt nhợt nhạt của Hứa Noãn.

Anh ta không thèm đọc những đoạn nhật ký có nhắc đến mình, càng không biết rằng Hứa Noãn sẽ nhắc đến anh ta trong nhật ký. Chỉ một đoạn miêu tả về nỗi nhớ nhung mà cô dành cho Mạnh Cổ đã khiến anh ta không còn chút hứng thú nào để đọc tiếp nữa. Nghĩ đến đấy, không biết nỗi tức giận từ đâu đến khiến anh ta gầm lên với Hứa Noãn:

"Tôi bỏ tiền cho cô đi học, không phải là để cô viết những nỗi niềm nhớ nhung cho thằng đàn ông khác. Dĩ nhiên..."

Anh ta ngừng lại một lát rồi dùng hai ngón tay kẹp những bức thư vứt xuống chân Hứa Noãn rồi nói tiếp:

"... cũng không phải để cô đọc những bức thư tình mà bọn nhãi ranh kia viết cho cô!"

Hứa Noãn nghiến răng nhìn người đàn ông trước mặt. Sự lạnh lùng của anh ta, sự độc đoán của anh ta, sự vô lý của anh ta khiến cô muốn nổi điên lên, khiến cô muốn giết hắn đi. Khoảnh khắc ấy, cô không biết mình đã lấy dũng khí từ đâu mà dám phản bác lại anh ta:

"Vậy anh cho tôi đi học làm gì? Lẽ nào để dùng những chữ ấy bày tỏ niềm ngưỡng mộ của tôi đối với sự sỉ nhục của anh, bày tỏ lòng biết ơn của tôi với sự giam cầm của anh? Hay dùng nó để viết thư tình cho tên ác quỷ như anh?"

Trang Nghị nhìn Hứa Noãn, dáng vẻ của cô khi bị kích động cũng có đôi chút đáng yêu. Sự vùng lên của cô khiến anh ta thấy cô không phải là một khúc gỗ lạnh ngắt, dường như vẫn còn một chút gì đó rất sống động. Chỉ có điều, cô dám tạo phản, rõ ràng là đáng bị trừng phạt. Mặt Trang Nghị lạnh như băng.

"Cô gọi tôi là ác quỷ? Cảm ơn lời khen ngợi của cô! Viết thư tình cho tôi ư? Cô không xứng!  

Chia tay tình đầuWhere stories live. Discover now