NỮ THI NGÀN NĂM

372 2 1
                                    

"Không sai, tôi muốn hai người cùng tôi mở chiếc quan tài bằng đồng này, tôi có thể đồng ý sẽ không làm khó dễ hai người." Nghe vậy, Phùng lão sư gật đầu nói.

"Tại sao ông không tự mình động thủ?" Tôi lần thứ hai đặt câu hỏi.

Lúc nói lời này, ánh mắt tôi vẫn nhìn chòng chọc vào chủy thủ mà Phùng lão sư nắm chặt lấy trong tay, trong lòng liên tục tính toán làm thế nào để chế ngự ông ta.

"Mục đích cuối cùng của ông hẳn là muốn chúng tôi giúp ông lấy ra một thứ gì đó trong quan tài, đúng chứ?" Phùng lão sư còn chưa kịp trả lời câu hỏi của tôi, bên cạnh tôi Lý Tuệ Mạn hỏi tiếp.

"Mục đích của tôi là gì thì các người không cần phải để ý đến, chỉ cần các người giúp tôi mở ra được quan tài, tôi sẽ để các người rời đi." Dường như bị Lý Tuệ Mạn đoán trúng mục đích, Phùng lão sư hơi sửng sốt rồi tiếp tục nói.

"Chúng tôi dựa vào cái gì phải tin tưởng ông, nếu như đến thời điểm đó mà ông đổi ý thì chúng tôi phải làm sao?" Lần thứ hai tôi nói.

"Các ngươi cảm thấy các ngươi còn có sự lựa chọn sao?" Phùng lão sư cười lạnh một tiếng, giơ chủy thủ trong tay lên và đáp.

Lúc này, trong lòng tôi căng thẳng dị thường, không phải bởi vì tôi sợ chết, mà tôi có phần lo lắng ngộ nhỡ một lúc nữa nếu không tránh khỏi tôi cùng Phùng lão sư sẽ xảy ra xung đột, nên làm thế nào để đảm bảo an toàn cho Lý Tuệ Mạn ở phía sau.

Nhưng khi tôi nhìn thấy cánh tay phải của Phùng lão sư dường như bị thương không nhẹ, mặc dù bây giờ trên tay ông ta cầm đao, tôi cũng có tự tin có đủ năng lực để chế ngự hắn.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như ông ta bị dồn đến điên lên, đối với hai người chúng tôi mà nói sẽ cực kỳ nguy hiểm, sơ ý một chút bị thương chảy máu là điều không tránh khỏi, thậm chí có thể nguy hiểm đến mạng sống.

"Được, chỉ cần ông giữ chữ tín, chúng tôi sẽ giúp ông đem quan tài này mở ra, nhưng ông phải cam kết, đến lúc đó phải cho chúng tôi an toàn rời đi." Cuối cùng, sau khi đắn đo suy nghĩ, tôi buông tha ý nghĩ cùng Phùng lão sư trao đổi điều kiện.

"Không thành vấn đề." Phùng lão sư nói mà không cần nghĩ ngợi.

Nói xong, ánh mắt của ông ta chuyển hướng về chiếc quan tài phía trên, trong ánh mắt có phần hưng phấn.

Nghe được câu trả lời của Phùng lão sư, mặc dù khó có thể tin tưởng, nhưng tôi vẫn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần ông ta không điên lên, đến thời điểm mở ra được quan tài, thừa dịp ông ta phân tâm sẽ có biện pháp trừng trị ông ta.

Thế nhưng hiện tại, tôi nhìn chiếc quan tài bằng đồng cao hơn hai mét ở trước mặt này, cảm thấy có chút khó khăn.

Bằng vào chiều cao của tôi nhưng cũng chỉ có thể chạm tay được vào mép quan tài, chỉ là mép mà thôi, thêm nữa là chiếc nắp quan tài này cực kỳ nặng và rắn chắc, hai cánh tay cố hết sức hoàn toàn không thể làm nắp quan tài rung rung, như vậy để mở quan tài là điều không có khả năng.

Ta liên tục thử mấy lần, nắp quan tài bằng đồng vẫn không hề nhúc nhích.

"Hay là ngươi leo lên phía trên, nghĩ biện pháp đem nắp quan tài dời đi." Thấy vậy, kiên trì của Phùng lão sư dường như mất hết, quay người về phía ta sai khiến.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Mar 21, 2018 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

TẦM MỘ BÚT KÝ (EDIT) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ