Night 1: Jeff

4.5K 238 36
                                    

Tên nhân vật nữ được mặc định là Yn (Your Name), còn rất nhiều từ được viết tắt đại loại như Fn (Friend Name)..... sẽ được giải thích sau.
------------------------------------------------------------------

Mệt mỏi,

Cuộc sống này nhàm chán đến một mức không tưởng.

Tôi nhìn cuốn sách trên tay mà chỉ muốn ném nó đi, nhưng nếu ném nó đi thì tôi chẳng khác nào muốn mẹ giết tôi, tưởng chừng mạng sống ấy chỉ đáng giá bằng cuốn sách nhàm chán này vậy.

Tôi khẽ gập nó vào và mở tivi. Cuộc sống một mình khi là sinh viên cũng vất vả nhưng tôi lại thích sự tự do mà nó đem tới, tuy là tôi cũng chẳng có hứng thú gì với tivi nhưng khi được lựa chọn, chắc là tôi sẽ chọn nó.

"Hôm nay tại nhà giam đã có rất nhiều tên sát nhân trốn thoát. Một trong số chúng đã bị bắt lại, nhưng vẫn còn một tên đã bị mất dấu tích, các nhà chức trách...."

Tôi ghét thời sự.

Tôi cứ bấm cái tivi trong vô thức, coi như là thú vui thanh lịch lúc rảnh vậy. Hài hước làm sao, tôi bấm 10 kênh thì 9 kênh có thông tin này, bộ hết chương trình để chiếu rồi sao?

Tôi tắt tivi và đi vào phòng bếp để nấu món gì đó cho bữa tối, có lẽ là một gì đó thanh đạm một chút, tôi không muốn để thân hình cân đối mất đi vẻ đẹp của nó.

*Bộp*

Tiếng cửa mở khiến tôi giật mình quay đầu lại theo bản năng, một chút gì đó hụt hẫng khi nhìn cánh cửa không có chút gì. Tôi thở dài một tiếng và đi ra chốt cửa, thật kỳ lạ, tuy gió có to nhưng không thể nào tới mức mở được cả cánh cửa như vậy.

Có kẻ đang ở nơi này!

Chỉ có những kẻ ngu mới cầm dao để tự vệ, vì khi đã vào được nhà mà không bị phát hiện thì tức kẻ này vô cùng cao tay, cầm dao chỉ là cách giúp bản thân tới gặp Diêm Đế sớm hơn. Coi như có chút tỉnh táo, tôi cố gắng kiểm soát tiếng thở của bản thân và rời khỏi phòng bếp.

Hoặc ít nhất là đầu tôi có vấn đề, tôi đi vào phòng ngủ của mình để lấy quần áo đi tắm. Đó là lúc tôi cảm thấy hình như mình hơi tổ lái tình hình?

Khi tôi vừa cúi người xuống giường, cả một lực mạnh đè tôi thẳng xuống tấm nệm. Tôi cố gắng không tỏ ra quá sợ hãi, dù có lẽ tâm trạng lúc này đã bị dọa tới xỉu. Cả căn phòng chìm trong im lặng tới mức tiếng động duy nhất mà tôi nghe được là tiếng thở dốc của tên kia.

Con dao của hắn kề đã gần sát tới cổ, tôi chỉ nhắm mắt lại và chờ mọi thứ qua đi nhanh chóng. Nhưng hắn lại không làm mà dừng tay lại, cúi xuống thì thầm với tôi:

"Sao cưng không kêu la thảm thiết một chút? Không được nghe thấy tiếng cầu xin của cưng khiến anh buồn đấy."

Tôi có chút ngạc nhiên xen lẫn với hoảng loạn, cố gắng quay mặt lên nhìn hắn. Cả khuôn mặt trắng bệch ấy dính đầy máu, đôi mắt không có mí nhìn tôi chằm chằm như một miếng mồi bị đưa lên thớt, đặc biệt là cả một nụ cười do hắn tự tạo ra nhìn tôi một cách khinh bỉ và hơi có gì đó tiếc nuối.

[Fanfic] Creepypasta x Reader: Món Đồ Chơi Hoàn HảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ