6. Một thời đã qua...

3.2K 236 28
                                    

JungKook sau khi nhận được tin liền nhanh chóng phi xe đến bệnh viện, miễn cưỡng cho cậu theo cùng.

Đến nơi, đèn cấp cứu nơi phòng bệnh của Jimin vẫn còn sáng, bóng các bác sĩ cùng y tá tay chân liên tục làm việc hiển hiện sau tấm kính mờ chẳng có dấu hiệu gì cho việc ca cấp cứu sắp hoàn thành. Trước cửa phòng là chủ tịch cùng phu nhân Park, vẻ mặt hai người chẳng giấu nổi sự lo lắng tột cùng, phu nhân Park khóc lên khóc xuống trên vai chồng, chủ tịch Park cố trấn an vợ, mắt cứ không thôi nhìn về phía phòng cấp cứu mà trút ra từng hơi thở dài nặng nề. JungKook cùng TaeHyung đến, chẳng ai nói gì, tâm tư ánh nhìn đều dồn vào phòng, lòng thầm cầu nguyện.

Jimin à, anh ổn mà... phải không ?

Đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Bác sĩ cùng y tá mệt mỏi đi ra liền bị bốn người bên ngoài bám víu lấy như tấm phao cứu sinh giữa đại dương mênh mông.

- Bác sĩ... bác sĩ...

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Thật là may mắn, chỉ cần đưa đến bệnh viện chậm vài giây thôi là cậu ấy có thể đã không cứu được rồi. Gia đình lần sau chú ý đừng gây xúc động mạnh cho bệnh nhân, cậu ấy có bệnh án bệnh tim rồi đúng chứ?

- Cảm... cảm ơn bác sĩ.

Phu nhân Park thầm chắp tay tạ ơn Chúa, bà sẽ chẳng biết sống tiếp thế nào nếu đứa con trai duy nhất của bà cũng theo đứa em omega của nó bỏ bà đi. Thật chẳng giám nghĩ.

- Được rồi. Bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng hồi sức. Gia đình có thể vào thăm bệnh nhân. Tạm biệt.

Bác sĩ cùng y tá rời đi. Từ phòng bệnh, chiếc giường đẩy Jimin với gương mặt xanh xao đi ra, mọi người cùng đi theo anh đến phòng hồi sức.

------- Phòng hồi sức --------
Y tá sau khi gắn xong bình truyền nước vào tay anh liền đi ra ngoài, căn phòng im lặng với bốn người tám con mắt hướng tới anh.

- JungKook, cháu biết vì sao Jimin lại xúc động mạnh đến nỗi lên cơn đau tim không? Sao thằng bé lại để mình xúc động đến như thế kia chứ...

- Cháu... cháu không biết nữa.

Park chủ tịch cùng với Park phu nhân đối với hắn như cha như mẹ vậy. Hắn thực lòng kính trọng, yêu thương ba mẹ Park, nay phải nói dối họ khiến lòng hắn chẳng dễ chịu chút nào. Hắn biết Jimin bị như vậy hẳn là vì hắn, nếu ngẫm nghĩ lại thời gian qua hắn chẳng thể nào ngờ có lúc hắn và Jimin lại quay ra đối đầu nhau như vậy, hơn nữa, nếu ba mẹ Park biết thì có lẽ nào Jeon thị với Park thị cũng trở mặt nhau quay qua cạnh tranh nhau không? Là vì omega tên TaeHyung hèn hạ thấp kém kia liệu có xứng không chứ?

- Tae... TaeHyung phải không cháu? Kim...TaeHyung ?

Park phu nhân chợt lên tiếng ngờ ngợ, hướng cậu đặt câu hỏi.

- Dạ... dạ... Bác Park, bác còn nhớ cháu ạ?

TaeHyung không khỏi xúc động, từng hình ảnh xưa ấy như thước phim quay chậm trong đầu cậu

Thuở ấy, trong khu ở của TaeHyung không ai là không biết thằng bé omega nhà họ Kim mê mẩn thích chơi với thiếu gia nhà họ Park. Vốn người người ở đấy chẳng ai thích cậu cả ngoại trừ nhà họ Park, chẳng hiểu sao từ chủ đến tớ trong Park gia đều yêu ơi là yêu, cưng ơi là cưng TaeHyung, cứ thấy bóng TaeHyung từ xa hay lấp ló ngoài cửa là y rằng TaeHyung-ie ơi TaeHyung-ie à rồi bắt cóc luôn cậu vào nhà chơi. Mà, đứa bé 5 tuổi ngây ngô TaeHyung khi ấy quen bị mọi người ghét bỏ rồi nên cứ nghĩ cả thế giới này ai ai cũng ghét mình, nhìn thấy là khó chịu rồi, tự nhiên nhà Park chuyển đến yêu thương cậu làm cậu cũng chẳng quen luôn. Mặc kệ lời dặn thích qua nhà khi nào thì qua, vào nhà không cần phải bấm chuông của nhà Park, TaeHyung dù thích ơi là thích chơi với anh Jimin hiền hiền đẹp trai vẫn lấm lét sợ hãi chỉ dám đứng ngoài cửa và phải đợi đến khi nào có người ra kêu vào mới dám vào.

[ABO/KookV/MinV/ HopeGa] Tôi chọn cậu ta! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ