Sau hôm sinh nhật, Nhật "móm" lại chơi với tôi thật. Nó cũng kéo mấy đứa khác cùng chơi với tôi. Thế là tôi lại có bạn.
Nhưng Nhật "móm" hết giận tôi thì đến lượt anh Dương giận tôi không rõ lý do.
Thật là mệt mỏi.
Anh Dương bây giờ cũng kiêu lắm. Rủ đi chơi không đi, rủ sang nhà ăn cơm cũng không đi. Tôi thắc mắc lắm, cứ gặng hỏi mãi mà anh không nói. Lại còn bắt tôi thơm một cái mới nói. Mà thơm xong anh không giữ lời.
Dỗ anh không được, tôi liền bỏ qua luôn, đi chơi với Nhật "móm". Nhưng mà anh khó tính chết được. Không chịu làm lành với tôi, cũng không cho tôi đi với bạn. Bực cả mình!
- "Anh sao thế? Em đã làm gì sai đâu mà dỗi em?"
- "Anh cứ thích dỗi đấy ờ."
- "Thế khi nào anh dỗi xong xuôi thì tìm em cũng được. Còn bây giờ em phải đi chơi đã."
Anh đứng chắn trước mặt tôi, kiên quyết không cho tôi đi. Khuôn mặt vì dỗi hờn mà nhăn nhó cả lại.
- "Em hay thật đấy nhỉ? Bây giờ em làm anh dỗi thế này mà dám phủi mông bỏ đi à? Em còn bé mà đã chả có trách nhiệm gì rồi."
- "Trách nhiệm là cái gì?"Anh im lặng một lúc, đăm chiêu suy nghĩ. Mãi sau mới trả lời tôi.
- "...Trách nhiệm là một vấn đề mang tính to lớn. Tóm lại là anh không cho em đi, em mắc lỗi cơ mà."
Rõ ràng tôi không sai. Nhưng anh cứ khăng khăng là tôi có lỗi. Đồ trẻ con hơn cả trẻ con.
- "Em không biết. Em đi chơi cơ."
Anh ngập ngừng.
- "...Thế...anh đi chơi cùng với em."
----Hôm nay chúng tôi trèo cây vặt xoài. Thật ra có ai muốn trèo đâu, chúng tôi còn đầy trò khác kìa. Nhưng tại anh cứ hô hào trèo cây đi, trèo cây đi.
- "Cây này...hình như hơi cao."
Đấy, biết ngay mà!
Rõ là anh trèo cây chẳng giỏi, mà cây xoài này cũng không cao cho lắm. Nhưng anh lại cứ thích thế cơ.
- "Hay là em trèo đi?"
Tôi bĩu môi khinh bỉ, cuối cùng vẫn là tôi trèo. Nhưng tôi không thèm, hôm nay tôi mặc váy mà. Nhật "móm" nhìn tôi quyết tâm, buông một câu đầy khí phách.
- "Thôi để tao trèo thay mày."
Nói rồi, nó thoăn thoắt trèo lên. Người nó nhẹ, lại bé, trèo cứ nhanh như khỉ ấy. Tôi ngước lên tán cây, Nhật bắt đầu vặt xoài rồi thả xuống. Mấy đứa dưới này cứ thế mà hứng quả thôi. Thật quá ngưỡng mộ!
Có lẽ vì không muốn lép vế, anh huých tay tôi.
- "Anh cũng trèo đây."
Tôi quay sang nhìn anh. Anh hăm hở lấy đà trèo lên. Được một đoạn, anh trượt chân ngã xuống. Tôi vội vàng lao về phía anh. Anh ngồi bệt trên đất, tay giữ đầu, lắc lắc mấy cái. Cả tay và chân đều cọ xát với thân cây, xước xát hết cả. Có chỗ còn rớm máu. Tôi tức mình, quát cả anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tặng anh một đóa Thủy Tiên
General FictionVài năm về trước, anh từng đứng dưới hiên nhà, hỏi khẽ: - "Có thể tặng anh một đóa Thủy Tiên được không?" Sau này, cũng vào một buổi chiều như thế, khi hai bàn tay đã đan vào nhau, anh mỉm cười dịu dàng mà hỏi: - "Tặng cho anh đóa Thủy Tiên cuối cù...