Mưa rơi ào ào, chồng lớn nhớ chồng bé.

136 10 4
                                    

Ở cái độ tuổi ngây thơ dễ dụ như Jeon Jung Kook, được đi du lịch chắc chắn sẽ là một trải nghiệm vô cùng thú vị mà bất cứ đứa trẻ nào cũng ham mê. Theo như xu hướng suy nghĩ trên trần gian này mà nói, thì trẻ con là lứa tuổi ham học hỏi, chúng có thể cảm thấy hứng thú với mọi thứ trên Trái Đất này, kể cả những con kiến điều quân tìm mồi về ổ, hay cánh diều rộng lớn lưng chừng trời xanh. Trẻ con như đứng trước cánh cửa mở toang, hứng lấy tia sáng ấm áp tựa nắng chiều, chập chững bước qua, tận hưởng mọi ngóc ngách kỳ diệu nơi thế giới rộng lớn đầy mới mẻ.

Nếu mà nói như thế, thì Jeon Jung Kook chính là đã già đi rồi...

Già đến độ lưng còn còng xuống, liên tục than vãn mỏi quá, chồng bé đấm lưng cho chồng lớn đi. Và thay vì hiếu kỳ với cánh hoa hồng đỏ tươi vẫn vương vấn giọt sương, thì nó thà chống cằm ngồi ngắm Min Yoon Gi còn hơn. Nói chung thiếu gia thật sự chẳng thể nào hiểu nổi cái ánh mắt tò mò của đám nhóc trẻ hơn mình đối với những việc quá ư là tầm thường nhạt nhẽo. Nó cá là bọn dở hơi kia sẽ không cách nào tìm ra được một điều kỳ diệu nào hơn tầm với điều kỳ diệu của nó đâu. Cho dù đám nhốn nháo đó có lục tung cả trời xanh đất vàng, tám phương bốn hướng, cũng sẽ phải cắn răng chịu bại thôi.

Bởi vì Jung Kook vốn đã sở hữu một điều kỳ diệu xinh đẹp nhất thế gian, mang tên Min Yoon Gi.

Và cũng cái lý do rằng Yoon Gi là điều quan trọng nhất đối với Jeon Jung Kook, nên nó nhất quyết không thể bỏ người ta mà đi. Thiếu gia nghĩ nó sẽ bù lu bù loa lên mất thôi, nhưng Min Yoon Gi cứ thế mà thật xa dần, cũng không ngờ được nụ cười hiền sẽ xuất hiện trên gương mặt trắng trẻo kia trong khoảnh khắc chia ly đớn đau này, nó ngồi ở hàng ghế sau lập tức bị sấm sét kinh hoàng vỗ vào lưng khóc oà lên, cứ thế lấn át cả tiếng nhạc cũ xì từ radio xe hơi.

"Chồng bé ơi, không được cười đâu..."

"Chồng bé không nhớ chồng lớn nữa rồi..."

Vốn dĩ thiếu gia suốt ngày luôn dùng dằng chống cự mẹ lôi đi ra ngoài nước, chỉ một tuần thôi nhưng nó chắc chắn rằng nó sẽ chịu đựng không nổi nếu thiếu Min Yoon Gi. Biết sao được, mẹ lại dọa sẽ vặn cổ nó nữa kìa... Thế nên cho dù nước mũi nước mắt hòa lẫn tèm nhem, Jeon Jung Kook vẫn phải vùi đầu vào lưng anh người yêu không can tâm gật đầu, quả là vô cùng ủy khuất.

Jeon thiếu gia hiếm khi kén ăn, và hành động bĩu môi trước món ăn yêu thích của nó khiến mẹ thật sự không biết nên nói thế nào, đành bất lực mặc kệ nó quay ra cửa sổ tìm kiếm hình ảnh tiệm hoa từ tít trên tầng tầng lớp lớp mây trắng. Jung Kook áp khuôn mặt đầy nước mắt dán lên cánh cửa nhỏ trong suốt, nếu có ai đó trông thấy bộ dạng này của nó từ bên ngoài vào chắc sẽ phải khóc thét mất thôi.

Min Yoon Gi lúc này ở phía dưới đang trầm mặc thở dài, thật yên ắng làm sao. Nhành Gypsophila lùn tịt trên bàn rũ rượi cúi xuống, hệt như hàng mi nhẹ nhàng của anh. Anh quen tay khuấy đều ly Americano, xì xụp một ngụm, chặc lưỡi buông xuống một câu: "Nhạt toẹt.". Min Yoon Gi ngước lên bầu trời gợn từng cuốn mây xanh rờn, hòa quyện cùng nắng trời tạo nên những hình ảnh trừu tượng nhờ não bộ, lại khó chịu bảo trời hôm nay không đẹp.

[BTS] #KookGa - Cookie mạnh mẽ không thích hoa đâu.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ