Q13 - C221: Kỳ Hinh chất vấn

4.2K 50 3
                                    

Chuẩn bị đến ngày tổ chức hôn lễ, trong lòng Kỳ Hinh vừa khẩn trương vừa vui mừng, cô lại nhớ tới lần đầu tiên mình gả cho Lăng Thiếu Đường.

Năm ấy, Lăng Thiếu Đường đứng ở phiá trên, cả người lạnh như băng, anh còn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, trên ngừơi mặc bộ lễ phục màu trắng nhìn cực kì anh tuấn, lúc môi anh nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, Kỳ Hinh cảm thấy rung động trong lòng.

Kỳ Hinh cười, hôn lễ sắp đến làm cô nhớ lại khoảng thời gian trứơc kia, trong lòng đã không còn oán hận, chỉ còn lại tình yêu sâu đậm dành cho Lăng Thiếu Đường.

Về mọi việc trong ngày hôn lễ, Lăng Thiếu Đường chưa từng cho cô nhúng tay vào, mục đích chính là để cô an tâm dưỡng thai, cho nên mấy ngày nay, mỗi khi tỉnh lại giữa đêm khuya cô đều đến thư phòng, tại đó có thể nhìn thấy bóng dáng của Lăng Thiếu Đường, chẳng qua cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Kỳ Hinh khẽ thở dài một cái, quay người lại không cẩn thận đụng trúng cái cốc, cốc rơi vỡ trên mặt đất, thủy tinh trong suốt nằm trên nền đá cẩm thạch màu đen, tiếng vỡ vụn như một lời trách móc.

Cô sợ hãi thở gấp, không biết vì sao ngực cô hơi đau nhức, tiếng thủy tinh vỡ như con dao nhọn đâm thẳng vào lòng cô.

Không có việc gì, chỉ là cốc thủy tinh vỡ mà thôi! Kỳ Hinh an ủi bản thân, cố gắng phân tán nỗi bất an trong lòng, cô ngồi xổm xuống, vươn tay muốn nhặt mảnh thủy tinh vỡ dưới mặt đất.

"A..." Kỳ Hinh không chú ý nên bị mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào tay, máu chảy ra từ miệng vết thương, màu máu tươi đẹp như sắc hoa Bỉ Ngạn, lại có màu hồng làm người ta khiếp sợ.

Trong lòng bắt đầu cảm thấy kinh hoàng, cô kinh ngạc nhìn miệng vết thương đang rỉ máu, nhất thời quên đi việc phải lập tức xử lý vết thương.

"Hinh Nhi..." Một giọng nói trầm thấp từ cửa chính phòng khách truyền đến, ngay sau đó, hơi thở nam tính dễ ngửi đến gần, bàn tay nhỏ bé của KỳHinh bị một bàn tay to nắm lấy.

Khi thấy ngón tay của Kỳ Hinh nhiễm đầy máu đỏ, khuôn mặt Lăng Thiếu Đường nhăn lại, ngay sau đó, anh đưa ngón tay ngậm vào trong miệng, dùng môi lau đi giọt máu tươi đang chảy trên đầu ngón tay cô.

"Đường? Không cần!" Kỳ Hinh nhẹ giọng ngăn cản, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ngứa ngáy là lạ.

"Ai cho em chạm vào mấy mảnh thủy tinh này? Việc này để người giúp việc làm là được rồi!" Lăng Thiếu Đường nhìn miệng vết thương trên ngón tay cô, đáy mắt hàm chứa sự đau lòng, giọng nói có chút hờn giận.

"Đường, đừng tức giận, em không cố ý!" Kỳ Hinh làm nũng, rồi nở nụ cười làm lành nói, vươn bàn tay nhỏ nhắn phủ lên gương mặt anh, xoa nếp nhăn trên trán của anh.

"Em đấy, đã sắp làm mẹ rồi, vẫn không cẩn thận như vậy, qua đây, anh băng bó cho em!" Lăng Thiếu Đường cố ý nghiêm mặt dọa cô, lôi cô đến ghếsofa ngồi.

Kỳ Hinh nhìn bộ mặt hơi khẩn trương của Lăng Thiếu Đường, trong lòng ấm áp. Cô mặc cho anh băng bó miệng vết thương, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Đường, sao hôm nay anh về sớm vậy? Mấy ngày nay anh mệt lắm phải không?"

Lăng Thiếu Đường nhìn đôi mắt tràn đầy sự quan tâm của Kỳ Hinh thì vui vẻ cười, bàn tay to nhẹ nhàng phủ lên bụng cô: "Vì nhớ em, nhớ con!"

Kỳ Hinh đỏ mặt, giả vờ trách mắng: "Nhất định phải là con trai sao? Không biết xấu hổ!"

"Kể cả là con gái anh cũng muốn nó sẽ xinh đẹp y như em vậy!" Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường kéo bàn tay nhỏ bé của cô lên khẽ hôn một cái, nói.

"Đúng rồi, Hinh Nhi, qua đây, đây là ô mai em thích ăn nhất!" Lăng Thiếu Đường lấy túi đồ ăn vặt mới mua đưa cho Kỳ Hinh, có trời mới biết, đây là lần đầu tiên sau ba mươi năm anh mua đồ ăn vặt cho phụ nữ!

"Đường, cám ơn anh! Ưm..." Kỳ Hinh cảm động hôn Lăng Thiếu Đường một cái.

"Vật nhỏ, muốn cảm tạ thì phải làm như vậy!" Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường kéo eo cô ôm vào trong lòng, anh cúi người mang theo tình cảm mãnh liệt mênh mông và tất cả sự cưng chiều che cái miệng nhỏ của cô lại.

Cái lưỡi bá đạo tiến vào trong miệng nhỏ nhắn, đoạt lấy tất cả mật ngọt trong miệng cô... Vội vàng yêu cầu, tận tình giữ lấy... Hơi thở nam tính nồng đậm, bao phủ từng góc nhỏ trong miệng cô.

Lúc này anh trở nên điên cuồng lạ thường, rồi Lăng Thiếu Đường đột nhiên buông lỏng thân mình Kỳ Hinh ra, nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu vai cô, cái con người này vừa mới hôn một cái đã nổi lên dục vọng chết người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh dính sát vào lồng ngực khỏe mạnh của anh, nghe tiếng tim anh đập, cảm thấy an tâm hơn, cô biết Lăng Thiếu Đường đang kềm chế điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm hồng.

"Hinh Nhi, mấy hôm nay có bị ốm nghén không?" Lăng Thiếu Đường điều chỉnh hơi thở, trầm thấp hỏi.

"Mấy ngày nay đã đỡ hơn nhiều rồi!" Kỳ Hinh nhẹ nhàng trả lời.

Từ sau khi Lăng Thiếu Đường biết cô mang thai, quả thật còn khẩn trương hơn cả cô, không chỉ quan tâm tình trạng ăn uống của cô, hơn nữa còn tìm hiểu xem trong giai đoạn đầu khi mang thai có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không? Anh đều chú ý hết, thậm chí anh còn mua sách dành cho phụ nữ có thai, tất cả các loại sách đều xem qua một lần, anh giống như một bác sĩ tư nhân vậy.

"Đường..." Kỳ Hinh tựa đầu vào người anh, cô nhìn Lăng Thiếu Đường, muốn nói rồi lại thôi.

"Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Lăng Thiếu Đường thân thiết hỏi.

Kỳ Hinh cười, nhẹ lắc đầu, hàm răng tinh tế khẽ cắn cánh môi đẹp như hoa: "Đường, có phải anh không gạt em chuyện gì đúng không?"

Lăng Thiếu Đường hơi giật mình, nhưng chỉ qua một cái chớp mắt đã bị giấu đi, anh vươn tay vỗ trán cô, cười hỏi: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Kỳ Hinh suy nghĩ một chút, lập tức nhẹ nhàng nói: "Gần đây, anh bố trí rất nhiều vệ sĩ trông chừng em!"

Vợ Yêu xinh đẹp của tổng giám đốc  tàn ác - IINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ