Lăng Thiếu Nghị nhìn chằm chằm họng súng hướng về phía mình, chút sợ hãi, cất giọng : "Anh nổ súng? Nếu ngón tay anh bóp cò, anh vĩnh viễn nhìn thấy Kỳ Hinh và đứa con chưa ra đời!"
Hoàng Phủ đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường bên người, giọng : "Thiếu Đường, đừng bị khích tướng, việc không hẳn giống như cậu tưởng! Cậu mất khống chế như thế hỏng việc!"
Lăng Thiếu Đường cắn chặt răng, anh chưa từng nén giận như vậy, nhưng vì Hinh Nhi, anh nhịn!
Lăng Thiếu Nghị nhìn vẻ nhẫn nhịn khuôn mặt Lăng Thiếu Đường, cười lớn, đứng dậy: "Hiểu thời thế mới là người tài giỏi, anh cả, người thuộc thời kì của anh cũng nên bỏ rồi !"
Lăng Thiếu Nghị nói xong, giơ tay, vỗ bốp bốp hai tiếng -
Kỳ Hinh mặc áo cưới tuyết trắng bị hai tên sát thủ bắt ép ra, xung quanh còn có sáu gã sát thủ, bọn chúng chĩa súng thẳng vào phía bốn người Lăng Thiếu Đường bọn họ.
Vẻ mặt Kỳ Hinh hốc hác, thời điểm thấy Lăng Thiếu Đường. mặt lộ ra vẻ khẩn cấp.
"Hinh Nhi – " Đôi mắt Lăng Thiếu Đường căng thẳng, anh vừa muốn tiến lên, bị họng súng dí sát đầu.
"Đường – " Kỳ Hinh run rẩy thất thanh kêu lên.
Lăng Thiếu Nghị nhìn hai người họ, sau đó lớn tiếng : "Mấy người các anh, vứt súng ra ngoài cửa, nhanh!"
Sắc mặt Hoàng Phủ và Lãnh Thiên Dục chuyễn sang lạnh lùng nghiêm nghị, bọn họ cắn răng, ném súng mang theo người ra ngoài, Cung Quý Dương cũng dần rút lại nụ cười mặt, ánh mắt lên tia ngoan độc kiên cường, lập tức, bàn tay to ném súng ra ngoài!
Mấy tên sát thủ bao vây quanh bọn họ -
Lăng Thiếu Nghị cười thỏa mãn, bước thong thả đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, cầm súng trở lại, bỗng nhiên mặt chuyển sang thâm độc, giơ tay, dùng chuôi súng đánh mạnh vào đầu anh, rồi nhanh chóng tách ra, quét súng về phía Lăng Thiếu Đường –
"Ừm- " Lăng Thiếu Đường bị đánh cú đau, chống lại sức lực của , quỳ gối xuống.....
"Đường –" Kỳ Hinh nhìn trán Lăng Thiếu Đường xuất vết thương, như muốn nổi điên liều mạng giãy dụa khỏi dây trói.
"Thiếu Đường –" Ba người kia cũng dồn dập kêu lên.
"Lăng Thiếu Nghị, mày còn có tính người ?" thanh lạnh băng của Lãnh Thiên Dục vang lên khiến người ta rét mà run.
"Hinh Nhi, anh không sao, em thế nào?" Lăng Thiếu Đường nhìn về phía khuôn mặt trắng xanh của Kỳ Hinh thương xót .
Kỳ Hinh ra sức lắc đầu, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, từng giọt từng giọt dọc theo gương mặt rơi xuống mặt đất...
Lăng Thiếu Đường buông lỏng tâm trạng, anh cười lạnh tiếng chậm rãi đứng lên gần họng súng của Lăng Thiếu Nghị...
Nhưng Lăng Thiếu Nghị lại tỏ ra ngoan độc, đánh ngã Lăng Thiếu Đường xuống đất, sau đó dùng lực. chân giẫm lên đầu anh, ngắm súng chuẩn xác vào đầu anh...
Kỳ Hinh cảm thấy toàn bộ máu trong người như ngừng chảy, giọng gần như đóng băng, ba người kia nắm chặt tay thành quả đấm, lửa giận trong mắt tỏa ra, nhưng bọn họ biết đây là lúc thể hành động thiếu suy nghĩ.
Lăng Thiếu Đường cười lạnh, giọng điệu thể chế giễu: " Không nghĩ rằng em trai của tôi cũng luyện được vẻ thâm độc, thật là đã làm khó cậu vì từ bé đến lớn cậu luôn phải nhẫn trước mặt tôi rồi!"
Lăng Thiếu Nghị trầm cười : "Cùng được đấu trí dũng với Lăng Thiếu Đường tiếng tăm lừng lẫy, cũng phải học được những thứ này chứ "
Lăng Thiếu Nghị dừng một chút, lập tức, chậm rãi ngồi xuống, đặt súng vào vị trí huyệt thái dương của Thiếu Đường, cất giọng :
"Anh có biết tôi hận anh bao nhiêu không? Dựa vào đâu anh có thể trở thành người thừa kế Lăng thị? Dựa vào cái gì anh có được tín nhiệm của Lăng Diệu Hồng? Có thể được toàn bộ Lăng thị? Từ nhỏ đến lớn, người luôn bên cạnh ông ta không phải anh, mà là tôi, không ngờ rằng, ông ta hoàn toàn không nhớ tới tình cha con, mà đưa tất cả mọi thứ cho anh!"
Lăng Thiếu Nghị kích động hét to.
"Người đầy mưu kế như cậu, cho dù giao Lăng thị vào tay cậu, cũng bị cậu chà đạp!" Lăng Thiếu Đường điên cuồng cười to, lạnh lùng mỉa mai .
Ai ngờ Lăng Thiếu Nghị tức giận, mờ ám nhìn thoáng qua Kỳ Hinh, sau đó với Lăng Thiếu Đường:
" Sai, chỉ cần tôi chiếm được, tôi liền phá hủy, phá hủy anh, phá hoại Lăng thị, thậm chí hủy cả người phụ nữ của anh! Lăng Thiếu Đường, anh cực kỳ thất bại, anh biết không hễ cứ là người phụ nữ của anh, ai cũng có lấy làm chồng! Ha ha!"
"Lăng Thiếu Nghị, mày câm miệng cho tao!" lửa giận trong Lăng Thiếu Đường nhanh chóng bị bùng cháy vì lời kia, đôi mắt tàn nhẫn biến thánh đỏ như máu.
" muốn nghe sao? Tôi cho anh hay, dù cho tôi còn sống, tôi đùa chết anh! Phụ nữ của anh đều cùng một loại, cần An Vũ An hay Kỳ Hinh, cuối cùng phải vẫn rên rỉ dưới thân tôi sao?"
Lăng Thiếu Nghị điên cuồng gào thét, giống như mất ý thức bình thường, hung hăng tóm chặt Lăng Thiếu Đường, ngập tràn hận ý :
"Anh chỉ biết hương vị mất tình thương của mẹ, nhưng anh chưa từng nghĩ tới tôi không chỉ mất tình thương của mẹ mà mất cả tình thương của bố, loại cảm giác này anh từng biết đến ư?"
Cùng lúc đó Lăng thiếu Đường cũng hung ác hét lớn: "Lương tâm của mày bị cẩu ăn rồi à? Nếu không phải bố cầu xin tha thứ thay mày, mày cho là mày có cơ hội sống tới ngày nay ư?"
"Ha ha – đúng là chuyện cười!" Lăng Thiếu Nghị điên cuồng mà cười, trong tiếng cười chứa đau khổ. Bỗng Lăng Thiếu Nghị ngừng cười, đôi mắt trở lại lạnh lẽo, chậm rãi mở miệng :
"Lăng Thiếu Đường, giờ tôi và anh đều có con, có mâu thuẫn để đánh một trận rồi thôi, chỉ tiếc câu chuyện giữa tôi và anh mãi biết mất, hôm nay không phải anh chết tôi mất mạng – "
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ Yêu xinh đẹp của tổng giám đốc tàn ác - II
RomanceTruyện Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm kể về một cuộc hôn nhân mang hình thức thương mại mới giữa anh và cô ... Tưởng chừng lấy chồng giàu sẽ hạnh phúc , sung sướng . Anh thông minh , có tài , là một giám đốc của một công ty lớn và...