Chương 3: Mười năm, một hồi mộngNhiều năm như vậy, lần đầu tiên, Harry và Snape cùng trong một nhà, một căn phòng, một chiếc giường đồng thời tỉnh lại.
"P... Potter?"
Snape thanh tỉnh, không hề nghi ngờ, cùng y đồng thời tỉnh giấc, đồng dạng quang lỏa, người theo đuổi của y, cứu thế chủ, trên người đầy dấu hôn ngân mờ ám, cùng với trong phòng đầy hương vị phóng dục không có người thứ ba làm đến.
Nhưng, điều này làm sao có thể?
Đấy là Potter y căm ghét nhất, y không có khả năng... trong nội tâm cảm thấy một loại quỷ dị thỏa mãn quái dị quấn lấy cảm giác chán ghét.
Harry mê mang nhìn bốn phía, sau đó, đột nhiên nhận ra cái gì, mặt liền đỏ bừng,
"Ách, giáo sư, em... Này, không phải em làm..."
Nhưng chính bởi vì câu này, Snape nghi ngờ nheo mắt,
"Có ý tứ gì, ngươi làm cái gì? Potter, nguyên lai..."
Snape dùng sức nắm chặt cằm Harry,
"Ngươi thèm khát như vậy, hao hết tâm tư leo lên giường của ta, hm?"
"Không, không phải em!"
Harry khó chịu quay đầu, dùng sức giãy thoát,
"Em đã nói không phải em!"
Lúc này, "bùm" một tiếng, Kreacher xuất hiện cùng với tiếng hô to hưng phấn,
"Nga, Kreacher thành công! Tiểu chủ nhân với ngài Snape cùng nhau! Thật tốt quá!"
"Potter! Kiêu ngạo cùng dũng khí Gryffindor của ngươi đâu! Ta mặc kệ vì sao ngươi cho rằng dùng loại thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ này có thể khiến ta yêu ngươi, nhưng, hiện tại, ta nghĩ ta không thể tiếp tục ngươi ở lại đây, cút về nhà cũ Black của ngươi! Ngươi có thể tiếp tục nghiên cứu loại ghê tởm hạ đẳng chiêu số này, chúc ngươi sớm ngày trèo lên giường của nam nhân vừa lòng ngươi!"
"Merlin! Kreacher làm cho ngài Snape tức giận, Kreacher không phải là gia tinh tốt!" Kreacher thất kinh bắt lấy trụ giường bắt đầu đập đầu, còn ở trên giường hai người chỉ cảm giác được lay động.
"Chết tiệt! Potter! Bắt nó dừng lại!" Snape rống giận.
"Kreacher, ta lệnh cho người về trước!" Harry chống eo bủn rủn, mệnh lệnh Kreacher dừng loại hành vi gián tiếp giết chủ này.
Vẫn tốt, khi nhận được rõ ràng chính xác mệnh lệnh, Krecher chấp hành lực có nhất định độ cao, bất quá, phòng an tĩnh lại lại làm Harry hối hận.
"Như vậy, lấy đi hành lý của người, Potter, cút đi ra..." Snape khô cằn nói.
"Không cần!" Harry hét chói tai, đánh gãy lời của Snape chưa nói xong, cậu hoảng sợ mà mang theo khẩn cầu nhìn Snape, "Không cần đuổi em đi, giáo sư, em..." Harry nhắm chặt mắt, "Chỉ cần hai năm, nếu, nếu hai năm sau, ông vẫn không yêu em, em sẽ... Sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt ông, sẽ không bao giờ lại xuất hiện quấy rầy ông."
"Không cần hai năm, ngay hiện tại ta có thể nói với ngươi, ta vĩnh viễn cũng không có khả năng yêu..." Snape cảm giác được trong mắt Harry sắp đầy tràn ra tuyệt vọng cùng bi thương, tâm đột nhiên hung hăng rút một chút, cũng không chịu khống chế, lời đả thương người vẫn thốt ra, nhưng, đến cuối cùng y không có nói hết, nhịn xuống xúc động," Well, ta hy vọng hai năm sau, ngươi có thể tuân thủ lời hứa của ngươi, Potter."
YOU ARE READING
HP đồng nhân: Hai Snape
FanfictionHai thế giới song song, hai số phận khác nhau, giáo sư Snape đều đánh mất hạnh phúc của mình. Là một Harry ngây ngốc theo đuổi mười năm. Là một Draco làm bạn từ nhỏ. Cùng trọng sinh, hai Snape đều đến với thế giới trong nguyên tác, và bắt đầu hành t...