#7

168 6 0
                                    

“Phượng nhi, hôm qua ta đã nói chuyện của chúng ta với thê tử.”

“À, phu nhân nói thế nào?” Lo lắng nhìn hắn.

“Nàng ấy không phản đối, chỉ bảo nếu nàng là thiếp thất từ nhà giàu trốn đi, sợ tương lai sẽ gặp phiền phức.”

“Tướng công, ta sẽ không mang phiền phức đến cho chàng. Ta âm thầm vào nhà, sẽ không ai biết.”

Tay phải hắn cầm chén, tay trái vuốt ve tóc ta. Tóc đen dài ba thước, đen nhánh như mực.

“Nàng không phải sợ, Phượng nhi. Nhất định ta sẽ cưới nàng vào nhà. Đúng rồi, nàng có nhớ bài hát đêm hôm trước…”

“Xưa kia không vấn đầu, suối tóc đổ hai vai. Vấn vương rủ gối chàng, gợi đáy lòng thương yêu.”[1] Ta nói. Thi từ ca phú trăm năm trước ta vẫn nhớ rõ, chưa từng quên.

[1] Trích trong Tử dạ ca, hiện tại có bốn mươi hai câu, hình thức năm chữ, lấy đề tài tình yêu, về sau có nhiều cải biến.

Hắn kéo đầu ta dựa vào ngực hắn.

“Phượng nhi, sao nàng luôn biết trong lòng ta nghĩ gì vậy.”

Ta yên lặng nở nụ cười. Tướng công, tim của chàng vốn là tim của ta, chàng biết không.

“Tướng công, để ta nói lý do cho chàng nhé…” Ta dựa vào ngực chàng, kéo mặt chàng xuống, mặt đối mặt. “Bởi vì ta lanh lợi hiểu ý, lý trí sắc sảo, lan tâm huệ chất, tài mạo song toàn…”

“Phượng nhi, da mặt nàng thật dày!” Hắn cười ha ha, vươn tay cù ta. Ta không nhịn được phản kích, hai chúng ta đùa giỡn, không ngờ làm rơi chén rượu trong tay hắn, rượu đầy cốc văng vào người.

“Tướng công, mau thay bộ quần áo này đi.” Ta vội vàng lấy bộ quần áo trắng khác trong tủ ra thay cho hắn. Tay ta cầm y phục ẩm ướt.

“Tướng công, chàng đừng ngồi vội, ta đi giặt sạch quần áo rồi vào với chàng.”

“Quần áo vội giặt làm gì, để mai cũng được mà.”

“Rượu đổ ố màu, nếu không giặt ngay mai sẽ không giặt sạch được.” Ta cầm quần áo ra ngoài.

“Nhưng ta muốn nàng ở cạnh ta cơ, Phượng nhi.” Nam nhân ngúng nguẩy đứng lên, như một đứa trẻ, lộ vẻ bám dính người.

Ta chỉ đành bưng một chậu nước vào, giặt quần áo trong phòng.

Từ nhỏ đến lớn, khi còn sống lẫn khi đã chết, ta nào đã giặt nổi một bộ quần áo. Giờ phút này không thể không giả vờ thành thạo. Bóp nát bồ kết, cẩn thật chà vết rượu trên quần áo. Hắn ngồi trên giường, mỉm cười nhìn ta.

Ta đã buông tha cho việc báo thù từ lâu, buông tha cho thân phận ác quỷ, cũng buông tha sự tôn quý của thiên kim tiểu thư khi xưa. Cam nguyện vì hắn làm một nữ nhân phàm tục dịu dàng hiền thục, giặt giũ nấu ăn, ấm lạnh quan tâm.

Chỉ mong đời đời kiếp kiếp đều có thể giúp hắn giặt quần áo, đó chính là hạnh phúc.

Bỗng nhiên cảm ứng được trong lòng hắn hiện lên bài từ của Án Tiểu Sơn[2]: Rượu hoen trên áo tỏ lời thơ, từng hàng từng chữ, ngỏ ý thê lương.[3]

Tại sao lại có điềm xấu như vậy.

Ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn ta.

Giữa ta và hắn cách nhau một cái chậu gỗ, hai mặt nhìn nhau.

Nhìn nhau mỉm cười.

[2] Tên thật là Án Kỷ Đạo, hiệu Tiểu Sơn. Nổi tiếng với tác phẩm “Điểm giáng thần”, “Điệp luyến hoa”.

[3] Trích trong bài từ “Điệp luyến hoa”.

***

Ta ở trong thư phòng hắn, trở thành thiếp thất bên ngoài, đã hơn nửa tháng.

Rốt cuộc một ngày hắn ngại ngùng nói: “Phượng nhi, hôm nay ta muốn… đưa nàng về nhà một chuyến.”

“Cuối cùng cũng bái kiến phu nhân sao. Tướng công, để thiếp thay đồ đã, kẻo quần áo không chỉnh tề, lại bất kính với phu nhân.” Ta quay người, nhìn vào gương trang điểm.

Mỗi khi hắn không ở đây, ta bèn tìm chỗ vắng cởi da vẽ, một lần nữa tô vẽ. Lớp da vẽ ngày một tinh xảo hơn.

Ảo ảnh trong gương rất diễm lệ.

“Phượng nhi…” Hắn gọi ta từ phía sau, rồi không nói gì nữa. Qua gương, ta thấy sắc mặt hắn ửng hồng.

Thật ra không cần đưa mắt nhìn. Ta đã sớm cảm giác được sự ngổn ngang trong lòng hắn, xấu hổ ngượng ngùng, ngọt bùi cay đắng, trăm mối cảm xúc đan xen.

Nam nhân đứng giữa hai nữ nhân đều như vậy sao.

Vừa trang điểm vừa nghiền ngẫm, hắn ở trước mặt ta như thế, vậy ở trước mặt phu nhân thì thế nào.

“Bái kiến” phu nhân đó. Chính thê của hắn, nương tử của một tú tài tầm thường. Vậy mà nàng sắp sửa trở thành ngọn núi cao ta không thể vượt qua.

Nàng sẽ chấp nhận ta sao? Chỉ vì ý niệm triền miên mà cam tâm làm thiếp. Lồng ngực ta cũng nhộn nhạo khó chịu.

Một chốc đã trang điểm xong. Vấn kiểu Kinh Hộc,[4] cài nghiêng một cây trâm ngọc phượng. Đôi khuyên lục ngọc đong đưa bên tai. Mặc áo chẽn gấm xanh ngọc viền màu da trời, váy lụa đen tuyền. Một bộ phục sức sáng sủa xinh đẹp.

[4] Kinh Hộc: Kiểu tóc có hai búi tóc vươn lên trên đỉnh đầu như cánh chim bay. “Hộc” là thiên nga.

Ta tự biết hôm nay ta rất lưu tâm đến vẻ ngoài. Ngẫm nghĩ nguyên do nhưng không ra, chỉ cảm thấy hôm nay cần phải chú tâm chải chuốt cho bản thân.

Nhìn bóng hình trong gương, còn chưa vừa lòng, lại lấy tấm son giấy ra ấn lên môi.

Trang điểm như vậy, ta muốn cho phu nhân nhìn, hay cho tướng công nhìn?

Cầm tờ son giấy ngồi trước gương, nhìn dung nhan trước khi chết của mình, hơi ngẩn ra. Ngỡ như thấy mưa bụi giăng khắp trời, son phấn bong ra từng lớp một.

Hắn lấy son ra khỏi tay ta. “Nàng đã đẹp lắm rồi, không cần trang điểm nữa.”

Hắn đứng phía sau ta, nhìn vào gương cười với ta.

Người trong gương như hoa.

Họa Bì [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ