#4

42 1 0
                                    

Chap 4: 1 Đời Chồng 🍃🍃🍃🌺
Tôi muốn kể cho ai đó nghe rằng,khi vừa lớn lên tôi đã vội yêu 1 người nên chưa hiểu đời...cuộc đời bạc trắng như vôi,tình yêu thứ nhất đã đổi ngôi...người yêu thứ nhất đã phụ tôi...tôi cho anh tất cả nhưng đổi lại là gì???là sầu đau...Tôi quay ra bàn cầm con dao đi từng bước yếu ớt tới giường...
Hương: Anh ...
Văn: Bỏ dao xuống đi em anh sai rồi ...bỏ xuống đi em anh sai rồi...bỏ xuống đi em...sẽ làm nhau bị thương đấy,anh bị cô ta dụ dỗ
Hương: Anh điên à,đồ tồi nói linh tinh gì vậy
Tôi: Tôi đã sai khi lấy anh,khi tin vào chàng trai dậy thanh nhạc nhẹ nhàng cùng cử chỉ tao nhã,tôi đã sai khi tin vào tình yêu có thể vun đắp từ sự cố gắng...
Hương: Chị không biết đâu anh ta rủ chị về đây nói là em sẽ k về đâu vì em đang giận,chị không cố tình tới đây
Tôi: Cút ra khỏi căn nhà này...( Hương với chiếc khăn quấn tạm ôm quần áo bỏ chạy ra khỏi căn nhà)...
Văn: Vợ à anh sai rồi,anh hứa sẽ không tái phạm đâu,anh hứa với em đấy vợ à...( Anh ta mặc vội vàng quần áo mọi thứ đều là tôi mua cho anh ta) anh cầu xin em hãy bỏ qua đừng nói cho mẹ em biết được không?( ôm chân Phương  va tay giữ con dao )
Tôi: Anh nghĩ tôi sẽ giết anh ( Tôi cười lớn) ngu gì để tôi lại thành kẻ có tội à,tôi chỉ doạ cho cô ta sợ thôi...sự việc hôm nay tôi sẽ k nói ra cứ âm thầm mà giải quyết anh hãy để lại tất cả mọi thứ vì vốn chúng là của tôi...viết giấy đi
Văn: Em ơi đừng vậy mà em làm như vậy anh hết đường sống
Tôi: Viết ( tôi quát lên đưa giấy bút cho Văn)cổ phần ở quán karaoke,xe ô tô và sẽ tự rút lui tên khỏi giấy tờ nhà của căn hộ này,tiền giúp anh xây nhà nếu k có tôi sẽ bán nhà anh...
Văn: Em định làm vậy thật sao
Tôi: Nếu tôi nói ra mẹ tôi sẽ cho người băm chết anh và tống cổ cả nhà anh đi anh chọn cách nào...
Văn: Anh viết,anh viết ngay đây ( Tôi cầm tờ giấy quay đi lạnh lùng Văn bám vào chân máu ở quần tôi thấm ra) em nghĩ lại đi dù sao chúng ta cũng sắp có con với nhau...
_Con...( tôi quay lại nhìn Văn rồi nhếch mồm) đứa con mà anh nhắc đã ra đời từ hôm qua rồi anh thậm chí còn k để ý xem bụng tôi to hay nhỏ...tư cách gì muốn tôi tha thứ cho anh...( tôi cười nhẹ)
Văn: Em cứ đánh anh đi hay làm gì anh cũng dc nhưng đừng bỏ anh ,anh xin em đấy Phương ...
_Đánh đập chửi bới cái đó xưa rồi,anh k xứng để tôi làm như thế ...( tôi gạt tay Văn rồi ra bên ngoài ấn thang máy nước mắt k rơi lấy 1 giọt vì nỗi uất hận trong lòng có lẽ đã quá lớn)...
Văn từ trong nhà chạy theo rồi kéo tay Phương ra lối thoát hiểm cầu thang bộ...
Tôi: Anh làm gì vậy đừng hòng thay đổi điều gì ( Tôi ôm bụng và đau vùng kín do vừa sinh quần ra máu nhiều hơn...tôi quay đi)
Văn rút trong túi quần chiếc khăn ôm lấy Phương từ sau ghì chặt...bịt khăn vào miệng Phương rồi trợn mắt
Văn: Con chó cái mày nghĩ mày cướp hết được nhưng gì tao mất công gây dựng à...tao chưa bao giờ yêu mày,chưa bao giờ luôn ngủ với mày nhạt nhẽo vô vị thậm chí mày còn kém cả mấy con cave ,mày lấy gì để giữ được tao ngoài tiền,tao ghét cay đắng mẹ của mày,khinh tao à...( Phương dẫy dụa ngạt thở cho đến khi thấy Phương lịm dần Văn buông tay sợ hãi đẩy Phương về phía trước...Phương lao người xuống bậc thang lăn đến đâu thấy máu đến đó )...
Tôi lơ mơ với tay gọi Văn...
Tôi: : Gọi...gọi bác sỹ tôi đau quá ( tôi ôm bụng quằn quại còn anh ta vẫn đứng bên trên nhìn xuống)
Văn: Tao ...tao k có cố ý...
Tôi: Mau gọi bác sỹ...( Văn quay đi rồi chợt dừng lại quay lại nhìn tôi)...tôi đau quá mau bế tôi lên ...tôi cần bác sỹ...( Anh ta nhìn xung quanh rồi thấy chiếc búa ở gần tủ đựng bình cứu hoả ...)
Văn: Nếu mày sống thì tao cũng hết đường sống...đừng trách tao ,tao sẽ chăm đốt nhang cho mày ,sẽ đốt nhiều tiền cho mày bù lại những gì mày cho tao dc k Phương ( tôi đau đớn lắc đầu máu chảy nhiều hơn)con của chúng ta tao sẽ nuôi nó khôn lớn mày cứ yên tâm ra đi( nói xong anh ta lấy khăn bịt mồm tôi rồi dơ búa lên đập liên tiếp vào bụng tôi ...mặc tôi dẫy dụa đau đớn ) tao hết cách rồi do mày ép tao...
Tôi vẫn nhớ vẻ tàn nhẫn của hắn khi vung búa đập liên tiếp vào 1 cô gái mới sinh con như tôi...tôi đau đớn tất cả thể xác lẫn tâm hồn...người mà tôi từng coi là tất cả ,người đàn ông mà tôi muốn cùng nhau đưa con đi công viên ,đi ăn tối,cùng nhau vun đắp chữ Hạnh Phúc đây rồi sao...tôi nhớ nhát búa cuối cùng được đập vào đầu của mình...tôi mãi k quen vẻ điên cuồng khi hắn cố ý giết mình...
Văn thấy Phương bất động anh ta lay lay...Phương vẫn thở nhưng máu chảy như băng huyết...anh ta quay đi gọi cho mẹ vợ...
Văn: Mẹ ơi vợ con bị ngã cầu thang,bị băng huyết đầu đập xuống đất ( anh ta cúp máy rồi cõng Phương lên giả vờ người đầy máu vừa cõng vừa khóc khi chạy xuống sảnh khiến bảo vệ sợ hãi)
Bảo vệ: Cô ấy sao vậy
_Bị ngã trong cầu thang bộ phiền chú bảo lao công lau dọn hộ cháu ,cô ấy vừa sinh cháu sợ có chuyện rồi...
Bảo vệ: Để tôi báo cho k cần lo mau đưa cô ấy đi cấp cứu đi
Văn: Cám ơn chú...( Anh ta hớt hải cõng Phương đến viện)
Tại Bệnh Viện
Mẹ P: Ôi trời ơi con tôi sao thế này...con của tôi sao thế này...con ơi ( khóc lớn)
Dì: Chị yên nào ( Bác sỹ đẩy vào cấp cứu) rốt cuộc có chuyện gì hả Văn
Văn: Cháu máy hết pin nên sạc quên ở nhà cô ấy gọi cho cháu k dc nên giận dỗi về tận nhà nói cháu,cháu sai khi k ở bên cô ấy lúc sinh con
Mẹ P: Con bé mới sinh nên tính nóng nảy nhưng sao lại ngã
Văn: Con đuổi theo cô ấy giữ lại thì cô ấy chạy sang cầu thang bộ rồi trượt chân ngã đập đầu xuống thành cầu thang ...
Dì: Sợ bị băng huyết rồi con bé này mới sinh đã như vậy rồi...
Văn: Nếu cô ấy có làm sao cháu chết mất ( khóc lóc rơm rớm)
Mẹ P: Sẽ k sao đâu mẹ tin con bé sẽ qua...
Ca cấp cứu mất khoảng 6 tiếng...người đi ra đi vào bé Thỏ khóc vì khát sữa mẹ ,Văn ôm con rồi ngồi khóc 1 góc
Dì: Nó vẫn cứ nghĩ lỗi tại nó
Mẹ P: Nếu nó nhịn con bé đi thì k có chuyện
Dì: Thì nó nhịn nhưng con bé làm quá đó thôi...
Bác sỹ: Cô ấy bị băng huyết chúng tôi đã cấp cứu thành công nhưng còn về vết thương ở vùng đầu ,do va đập quá mạnh nên hy vọng là cô ấy có thể tỉnh lại ,sau đêm nay k tỉnh thì có lẽ sẽ phải sống thực vật suốt đời,chúng tôi đã cố hết sức ( Mẹ Phương ngã gục xuống)
Mẹ P: Dì có nghe họ nói k họ nói con chị có thể sẽ sống thực vật...họ nói thế nghĩa là con chị ...con của chị...( Nghẹn ở cô k nói nên lời)..
Văn ôm con khóc nức nở 1 góc hành lang bệnh viện...không khí u buồn bao trùm...Phương dc đẩy ra từ phòng hồi sức...Mẹ Phương lấy khăn ấm lau máu ở tay chân cho Phương...
Mẹ P: Con phải dậy để nhìn bé Thỏ của con nhé,chồng và con của con chúng đang ở ngay đây...đang chờ con dậy rồi cả nhà ta về ăn mừng con sinh bé mẹ tròn con vuông...( bà khóc lớn nghẹn lòng) con của mẹ tỉnh lại nhé con...( Văn nhìn Phương nằm bất động anh ta nhếch mồm)...
Đến sáng hôm sau...Phương vẫn vậy vẫn nằm bất động,Văn lau tay chân lau mặt cho Phương như thể chăm sóc kĩ càng...
Văn: Mày tỉnh lại cũng k ai chào đón mày,sao mày k chết quách đi ( Anh ta văn giọt truyền tốc độ nhanh hơn ) mày chết đi tất cả sẽ hạnh phúc...
2 năm sau...
Đài truyền hình trung W mời nghệ sỹ tham gia cuối tuần chuyên mục “ Trò truyện cùng khán giả”...
MC: Xin mời nghệ sỹ Thành Văn ( Văn trong bộ vest lịch lãm vẫy tay chào khán giả)
Văn: xin chào mọi người
MC: Để mời dc ca sỹ kiêm người mẫu Thành Văn đến trường quay chúng tôi đã phải đặt lịch trước 2 tháng đó ạ...( Văn chắp tay)
Văn: Rất xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi ...
MC: Thành công qua hát vu vơ live stream trên mạng xã hội anh đã gặt hái dc khá nhiều thành công ,bây giờ lại đang làm đại diện mẫu cho khá nhiều thương hiệu trong nước chỉ sau 2 năm anh có nghĩ mình đã rất thành công hay k?
Văn: Tôi k dám nhận mình thành công ,nhưng tôi biết tôi luôn được yêu quý nhờ giọng hát của mình,cũng cám ơn các Fan đã luôn ở bên ủng hộ cho mình trong suốt quãng đường qua ,thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để biết các bạn yêu quý tôi thế nào ...
MC: Vậy còn về bóng hồng sau lưng anh ạ,có rất nhiều bóng hồng dc đồn đãi có qua lại vs anh gần đây là diễn viên A ,anh nghĩ sao khi có tin đồn như vậy.
Văn: Tôi có lẽ may mắn là người có tiếng mà k có miếng nhất show bít ( Cả khán phòng cười) tôi từng kết hôn nhưng cô ấy bị tai nạn và tôi luôn chờ đợi cô ấy bằng tất cả trái tim mình,chờ ngày cô ấy tỉnh lại để tôi dc nói rằng “ Anh yêu và nhớ em rất nhiều” ( Khán phòng ai nấy đều khóc rưng rức Văn sụt sịt)
MC: Chờ đợi 1 người sống thực vật tình yêu của ca sỹ Thành Văn sẽ mãi là bài học cho lớp trẻ hiện nay...
Tại nhà của Phương...
Tivi bật truyền hình trực tiếp Văn đang trl khán giả
Mẹ P: Thằng khốn giả dối,nó đi hết con nọ con kia rồi mà luôn tỏ ra mình cao thượng...( Phương nằm bất động vẫn thở ôxy mẹ P lau tay chân cho con ...khuôn mặt bà già khắc khổ đi rõ rệt)...
Dì: Kệ nó chị ạ,k trách dc nó còn trẻ con của mình thì như vậy ,đàn bà quá lên là dại là thiệt thân...giờ chỉ chờ nó viết đơn ly dị nữa cũng chấp nhận chị ạ
Mẹ P: Chị biết thế nhưng nó nói dối trắng trợn quá thà cứ nói cô ấy nvay nên tôi sẽ chia tay,nó đi ngang nhiên như thế mà còn nói yêu con mình...
Dì: Trò đời mà mất gì câu nói,giờ mong sao con bé có ngày hồi tỉnh...
Mẹ P: Con ơi Đông sang Thu lại  tàn,xuân phai hạ lại đến câu thơ mà con ghi trên tường vẫn còn đó,cớ sao để mẹ già chờ đợi mòn mỏi đến như vậy...( Nam từ sau lưng ôm mẹ)
Nam: Con bé nhất định sẽ nghe thấy lời mẹ nói trong 2 năm qua,con bé sẽ trở về vì còn bé Thỏ mà mẹ...( Mẹ Phương nhìn bé Thỏ ngủ ngon lành cạnh mẹ )...
Tại biệt thự cao cấp của Văn
Mẹ Văn: Sao k ly dị quách đi con để ngta hỏi mãi
Văn: Mẹ thì biết cái gì
Mẹ Văn: Bé Thỏ đón về chứ con ai lại để nhà nó nuôi
Văn: Con gái thiết gì
_Con nào cũng là con của con hết ,bây giờ k ly dị đi thì con của ông chủ tịch thành phố nó sẽ làm loạn lên cho mà xem...con xác định lấy con bé ý thì phải dứt điểm.
Văn: Lo gì con lấy rồi cũng bỏ thôi,bòn của nó cũng khá khá rồi ,tiền con kiếm cũng đủ để xây 5-6 cái khách sạn 5 sao rồi cần gì nhiều
_Trước mắt kể cả k lấy nhưng cần bố nó kí giấy tờ đất đai cho con,hiểu k nó bảo con phải ly dị vk cũ đi còn gì sao mãi con k ly dị...( Văn bỏ thuốc ra hút rồi gọi quản lý)
Văn: Cpi giấy tờ ly hôn đưa đến nhà đó,1 bản đưa lên toà án tôi muốn dành quyền nuôi đứa trẻ...
Mẹ Văn: Mẹ đón cháu về cho đỡ buồn anh của con cũng mất rồi còn 2 đứa con gái đua lấy ck đưa  đi du học...
Văn: Con biết rồi mẹ nói ít thôi...
Tại nhà Phương
Nam: Thằng chó giờ còn đòi quyền nuôi con,con phải đấm vỡ mồm nó
Mẹ P: Kìa con bình tĩnh,con mau cpi ra sân bay đi
Nam: Mẹ ...con k đi
Mẹ P: Con ở nhà đâu lo dc gì,em con nằm thực vật đã 2 năm rồi con cháu nhà họ,mẹ cũng k có quyền nuôi cháu trừ khi bố nó chết,bây giờ bố nó còn sống mẹ sao dành dc quyền
Nam: Khi Phương nó tỉnh nó k thấy bé Thỏ nó sẽ chết mất
Mẹ P: Con nhìn em con đi liệu nó có tỉnh dc k ...( Mẹ P bật khóc lớn Nam ôm mẹ)
Nam: Em sẽ tỉnh mà mẹ...nó sẽ tỉnh nhất định...( nói trong vô vọng )...
Dì Liên: Bên đó gọi nói đang cho người đến đón bé Thỏ...( Dì quay đi khóc vì chăm bé Thỏ từ nhỏ)...
Mẹ P: Thỏ ơi con hôn mẹ Phương 1 cái đi con ( túi đồ của Thỏ dc đặt giữa hành lang)...bé con ngu ngơ thơm má mẹ...
Thỏ: Mẹ...mẹ ( Dì và mẹ P bật khóc lớn ôm chặt thỏ) mẹ...bà bà bà ...
Mẹ P: Con ơi dậy đi k con của con phải đi đấy con...
Dì: Nhà họ đến rồi...( Mẹ P gạt nc mắt bế Thỏ xuống)
Mẹ Văn: K cần mang gì nhiều nhà tôi k thiếu gì?
Mẹ P: Con bé chỉ quen bú bình này từ bé
Mẹ Văn: Tôi mua cho nó đầy bình đắt tiền hơn ở nhà rồi ( Giật thỏ từ tay mẹ P,Thỏ khóc)
Mẹ P: Nó sợ đấy hay cứ từ từ rồi đón
Mẹ Văn: Gia đình tôi k có nhiều thời gian,con tôi giờ là người nổi tiếng lấy đâu ra thời gian đi đi lại lại...
Nam: Bọn cóc ghẻ giờ có tí tiền thì cứ nghĩ mình hoá được thiên Nga...
Dì: Thôi con...chúng tôi sẽ thường xuyên qua thăm đón bé Thỏ
Mẹ Văn: Giờ con bé sẽ ra nước ngoài cùng bố nó đi lưu diễn vài ngày...bh rảnh tôi sẽ báo đến mà đón ( Nói kênh kiệu rồi lên xe mẹ P cứ thẫn thờ nhớ cháu...nhìn con bé lên xe đi khuất mẹ P chạy ra cổng chỉ biết khóc)
Mẹ P: Thỏ của bà...
Bên trên phòng bàn tay của Phương nhúc nhích,tiếng con gọi mẹ văng vẳng trong căn phòng như thôi thúc nỗi lòng người mẹ...lá rơi xào xạc qua ô cửa rơi vào bàn tay Phương...Phương nắm lấy chiếc lá rồi đôi mắt nhúc nhích mở dần ra...hơi thở yếu ớt...
Nam: Mẹ...mẹ ơi...em...em nhúc nhích tay ,mắt còn ..còn mở nữa ôi trời ơi ...( mẹ P chạy lên)
Mẹ P: Gọi bác sỹ đi...ôi con ơi có thấy mẹ k?
Tôi nhìn bác sỹ tháo ống thở rồi mẹ dựng dậy họ soi mọi thứ...
Bác sỹ: Thật là quá có phúc cô ấy đã tỉnh...( tôi nhìn vào gương bên cạnh tóc tôi đã dài khi tôi sinh con đã đi cắt vậy mà đã dài đen thế này)
Tôi: Mẹ con của con đâu,bé Thỏ đâu con hôn mê mấy ngày rồi sao tóc con dài vây
Mẹ P: Có đau ở đâu k con
Tôi: Mẹ con của con đâu rồi
Nam: Em hôn mê thưc vật 2 năm rồi con bé con vừa dc nhà nội nó đón đi rồi ...sao em k tỉnh lại sớm hơn...
Tôi: Con phải đi đón con ( tôi k bc đi dc)
Mẹ : Mai đón có sao đâu con ...cứ từ từ quan trọng là con đã tỉnh,con sẽ dc quyền chăm con...
Tôi: Con k thể để con bé ở vs hắn dc
Mẹ P: Dc rồi sáng mai cả nhà ta đi đón giờ con đi tắm rửa đi rồi phải thật rạng ngời khi đón con của mình...mẹ sẽ đi nấu món ngon nhất cho con ăn
Dì: Em đi thắp hương tổ tiên ơn trời cháu gái của tôi con đã quay về thật rồi...con quay vê  thật rồi ( tôi cười)
Tôi:Cháu của dì về thật rồi ( tôi vào nhà tắm nhìn vào gương nhớ như in cái ngày hắn giết tôi)...cái gì đáng quên tôi nhất định sẽ quên nhưng cái gì đáng nhớ tôi nhất định sẽ nhớ đến chết ( tôi nắm chặt tay vì biết có nói ra cũng k có bằng chứng)...
Tại Biệt thự nhà Văn...
Văn: Con cpi ra sân bay mẹ sao còn k cpi đi
Mẹ V: Mẹ định đưa thỏ về quê đi chơi mấy nơi sang nc ngoài mẹ k quen rồi ăn uống khó chịu...
Văn: Tuỳ mẹ thôi
Mẹ V: Con k bế con bé tí nào sao nó ngoan lắm
Văn: Con k thích trẻ con ( giọng nói từ sau của 1 cô gái...Trang con chủ tịch thành phố)
Trang: Chúng đáng yêu mà anh
Văn: Đáng yêu sao bằng em ( hôn lên môi Trang...mẹ Văn bế con đi )
Trang: Bất ngờ nè em sẽ đi Hà Lan cùng anh
Văn: Thật à ,anh nghĩ em bận chứ
Trang: Em nói sẽ sắp xếp mà ( Văn tỏ vẻ k thích)
Văn: Uk vậy tốt quá rồi
Trang: Sao vậy k muốn em đi vì đang thích diễn viên A à...cô ta cũng trong chuyến lưu diễn này thì phải
Văn: Em lại hâm rồi liên quan gì đâu
Trang: Anh thích những cô gái giàu có còn gì ,cô ta vẫn nghèo hơn em
Văn: Nếu em nc kiểu đấy thì về đi ( Văn quay đi Trang ôm)
Trang: em trêu mà em k sống thiếu anh dc đâu ( Văn nhếch mồm)
Văn: Anh cũng trêu mà ,sao a nỡ để bông hoa bé nhỏ của anh buồn héo dc chứ ( Văn bế Trang vào phòng ôm hôn thắm thiết quan hệ mặn nồng)...
Tôi thay đồ rồi bc xuống nhà
Nam: Bao năm con bé để tóc ngắn mà nay để tóc dài thấy lạ lạ ( gãi đầu)
Tôi: Sao k đẹp à...anh đừng có chê nhé à mẹ ...con của con có ngoan k con bé thích ăn gì uống gì...
Mẹ P: Trộm vía cái gì cũng ăn được k kén đâu yêu lắm ( tôi cười híp mắt)
Tôi: Con bé giống con phải k mẹ ( Tivi hiện lên đoạn video Văn quảng cáo cho hãng gội đầu...tôi đổi sắc mặt)
Mẹ P: Nó đưa đưa đơn ly dị rồi con ạ
Tôi: Hắn đang làm gì vậy mẹ
Mẹ P: Hăn đang làm ca sỹ và đai điện khá nhiều thương hiệu ( tôi nhớ lại khi xưa tôi và hắn đàn cho nhau nghe ...tôi khen hắn hát hay “ đáng lẽ anh phải đi làm ca sỹ mới đúng”...tôi buông đũa...
Tôi: Con phải đi đón bé Thỏ đã mẹ đi vs con đi con muốn đón con bé luôn ...
Dì: Uk vậy đón sớm cho con đỡ sốt ruột...
Tôi đến nhà Văn họ báo anh ta đi công tác Hà Lan vừa ra sân bay 5 tiếng trước ...
Mẹ P: Sao giờ nó đưa bé Thỏ đi rồi
Tôi: Con sẽ đi đón ,hắn có dc thành công như hôm nay ắt hẳn đang dẫm đạp và lợi dụng ai đó mà có thể lợi dụng được...con k thể để con của con sống vs tên sát nhân dc
Mẹ P: Con nói vậy là sao?
Tôi: Nhưng đặt vé gấp như vậy sao có thể dc
Mẹ: Hộ chiếu và visa của con cũng k còn hạn,nhờ làm nhanh cũng phải 3-5 ngày...
Tôi: Mẹ làm nhanh cho con
Nam: Anh sẽ cùng em đi đằng nào anh cũng học tập và làm bên Hà Lan khá lâu rồi,anh sẽ nhờ người tìm hiểu xem hắn ở đâu...
Tôi: Vâng nhờ cả vào mọi người...
Tôi trở lại khu chung cư ngày xưa ,căn hộ đã được bán nghe mẹ nói giấy tờ hắn có quyền nên tôi tự cười sự ngu dốt của bản thân...ra hành lang thoát hiểm nơi tôi bị hắn đánh đến bất tỉnh...tôi đứng trên bậc nhìn xuống rồi uất nghẹn đến đau tim...
Tôi: Tôi nhất định sẽ chờ xem anh sẽ phải gánh vác mọi tội lỗi này thế nào???
5 Hôm sau tôi và anh trai ra sân bay tới Hà Lan...đất nước của hoa Tuy Lip ...
Xuống sân bay đi qua cánh đồng hoa Tuy Lip tím bạt ngàn thẳng tắp k thấy điểm cuối...
Tôi: Dừng xe lại đi
Nam: Ngắm hoa à ...( tôi bước xuống đeo chiếc kính đen buộc trên cổ chiếc khăn nhìn cánh đồng hoa đẹp nhưng có gì đó rất buồn)...chiếc xe đi sau xe của tôi dừng lại 1 người đàn ông mặc bộ đồ thể thao hiệu Adidas tóc vuốt ngược ra sau cũng đeo kính đen như tôi và cũng đứng lặng nhìn cánh đồng hoa...tôi lặng lẽ quay lên xe...người đàn ông đó đột ngột lên tiếng
_Đây là lần đầu cô đến đây
_Anh hỏi tôi ạ ( quay sang nhìn) à vâng...( tôi cúi chào rồi lên xe) ở đây họ mến khách anh nhỉ ai cũng lịch sự
NAM: uk đến đây sống là k muốn về đâu...đến thẳng địa chỉ của Văn...
Nam: Nó ở phòng 210
_Anh ở đây mình em lên là dc rồi 10p k thấy em xuống thì hãy lên
Nam: Ok...
Tôi bước lên mặt lạnh tanh đeo kính đen bấm chuông...tiếng Văn nói lớn
Văn: Em đi lâu vậy ( mở cửa thấy tôi...tôi bỏ kính anh ta giật mình) cô...là cô...( tôi tát bốp vào mặt)
Tôi: Phải anh ngạc nhiên khi thấy tôi chưa chết à,tôi có nên đi kể vs báo chí và kể về quá khứ của tôi và anh cho mn nghe k ...
Văn: Cô muốn gì
Tôi: Con của tôi đâu?
Văn: Nó k ở đây
_Vậy con của tôi ở đâu?
Văn: Vào trong rồi nói ( tôi gạt tay) em ổn là anh mừng rồi
Tôi: Bỏ giả tạo đi tôi sao có thể quên được khoảnh khắc anh vung búa vào tôi dc
Văn: Em kể ai tin
Tôi: Tôi thiếu gì cách để ngta tin,tên sát nhân
Văn: Nếu đã sống rồi thì cố mà sống cho tốt giữ mồm giữ miệng...( Dt Văn reo lên)...
Mẹ Văn: chết rồi con ơi...con ơi phải làm sao đây con
Văn: Mẹ nói chuyện sau đi
Mẹ V: Kp con ơi ( thấy mẹ V hoảng loạn khóc thét)
Văn: Có chuyện gì
Mẹ V: Bé Thỏ...bé Thỏ mẹ vừa quay vào nhà bác con uống chén chè đặt con bé đi ở bên cạnh...con bé ngã xuống giếng chết rồi con ơi ( tôi giật máy của Văn)
Tôi: Bà nói lại cho tôi nghe xem nào ai chết ,ai chết ...
Mẹ V: Bé Thỏ mất rồi con ơi...( tôi rơi bốp máy)
Văn: Mẹ điên rồi điên thật rồi...
Tôi chạy 1 mạch đi xuống dưới
Nam: Sao rồi...
Tôi: Anh...anh mau gọi mẹ xác nhận ...( Mẹ Nam gọi)
Nam: Con đang bảo gọi cho mẹ...Phương nó đang làm sao đây mẹ
Mẹ: Đưa con bé về ngay bé Thỏ mất rồi...bị ngã xuống giếng
Nam: Sao cơ...mẹ nói gì vậy...( Tôi lao ra sân bay chưa có chuyến về tôi tới bàn thủ tục)
Tôi: Cho tôi chuyến về Việt Nam sớm nhất làm ơn
Nam: Kìa em chuyến hnay đã bay rồi giờ chúng ta phải chờ...phải chờ thôi...anh biết lúc này em rất đau lòng nhưng em phải gắng gượng...
Tôi: Anh ơi con của em ...con em đâu rồi em còn chưa dc bế con của mình...con của em đi đâu mất rồi ,em thương con của em nhiều lắm ...anh ơi ...con của em...( Phương ngất lịm trên tay Nam)...
Nam: Phương...Phương ơi ( vỗ má)
Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao đi lướt qua nhận ra Phương...anh ta ngồi xuống hỏi Nam
Đàn ông: Xin chào tôi là Robin tôi có thể giúp gì bạn...
Nam: Em tôi bị ngất làm ơn gọi hộ tôi xe cứu thương...
Robin: Bệnh viện ngay gần đây chúng ta có thể cõng cô ấy đi bộ...
Nam: Chân tôi đang bị xái chân k thể cõng được...gọi xe thôi ( Phương co giật)
Robin : Để tôi cõng ( Robin cõng Phương Nam ôm đồ chạy theo sau tới viện)
Bác sỹ: Nhanh co giật máu nhồi cơ tim có thể xảy ra yêu cầu người nhà ra ngoài để chúng tôi làm việc...
Nam: Cám ơn anh Robin anh có bận chuyến bay
Robin: Chú tôi là Giám đốc ở đó tôi chỉ ghé qua lấy chút đồ
Nam: Ra vậy chúng tôi cần về Việt Nam gấp nhưng vé đã hết chuyến gần nhất cũng k còn bán nữa họ nói chốt danh sách rồi...( xe đây ra  Bác sỹ thở phào) con của em gái tôi vừa mất nên nó đã nvay...
Bác sỹ: Có lẽ quá sốc nên bệnh nhân bị co giật máu lên não k thông...bây giờ thì đã đỡ 3 tiếng sau có thê về nhà...( Nam mở cửa Vào Phương mở mắt nằm vô vọng)
Phương: Anh ơi em muốn về nhà...( nc mắt tuôn) em muốn về vs con
Robin: Tôi sẽ hỏi giúp về chuyến bay
Nam: Vậy quý hoá quá cám ơn anh nhiều lắm
_Không có gì biết đâu sau này tôi có việc nhờ ngược lại...( Robin cúi chào ra về)
Tôi đã có mặt tại vùng quê của Văn...anh ta báo k thể về kịp...chỉ có mẹ và dì tôi khóc lớn còn tôi k có nc mắt để khóc...tôi tiến tới quan tài trc sự bỡ ngỡ của mẹ ck và em ck ...
Tôi: Bà rốt cuộc đã làm gì con của tôi vậy ( tôi túm áo mẹ ck)
Mẹ ck: Con mất dậy này có bỏ tay ra k
Tôi: Con của tôi đâu
Mẹ P: Không trông dc còn đòi làm bà làm gì ,trả lại cháu cho nhà tôi
Dì: Bọn chó má chúng mày k đứa nào nhỏ lấy dc 1 giọt nc mắt vì chúng mày kp nuôi khi con bé thiếu sữa mẹ ốm đau ra sao,lớn lên tí thì đòi đón giờ thì đón đi ( Dì gào lên)
Em ck: Này bà ăn nói cho cẩn thận bà bảo nhà ai là chó,loại chợ búa vớ vẩn đòi mở mồm quát ai trong nhà tao...cút hết ...( cô ta đẩy dì ,dì tôi túm tóc)
Dì: Con ranh con
Mẹ Văn: Loạn hết rồi báo công an xã nhanh...
Mẹ P: Gọi đi xong cho thiên hạ biết luôn con chết thằng bố vẫn đi diễn k về ,ai chà người nổi tiếng cơ đấy thằng khốn nạn...gia đình mày phải trả giá tao nguyền cho nhà mày không bao giờ có con...( Anh tôi vào can)
Tôi: Trả con cho tôi mau trả con bé cho tôi
Mẹ Văn: Đấy mày mang đi ...mày mang đi ( tôi buông thõng tay trc câu nói bạc bẽo)
Mẹ P: Con chó ...mày có còn là người k?con tao nếu k vì cãi nhau vs con của mày nó có bị ngã rồi bị nthe hay k ...
Mẹ Văn: Lũ mất dậy ( chửi nhau qua lại tôi lặng lẽ vào bế con )
Tôi: Con của mẹ xinh lắm ( tôi ôm con lặng lẽ lên xe trên xe tôi k nói câu nào về nhà tôi đặt con ra sau lưng rồi cõng) để mẹ ru con nhé ,con chưa dc mẹ ru bao giờ ( tôi mếu cố cắn răng) đời mẹ chẳng còn gì cả rồi con ạ...( cõng con đi qua cánh đồng lúa tôi nhìn con cò bay)...Con cò mà đi ăn đêm, Đậu phải cành mềm, lộn cổ xuống ao. Ông ơi! Ông vớt tôi nao, Tôi có lòng nào, ông hãy xáo măng. Có xáo thì xáo nước trong, Đừng xáo nước đục, đau lòng cò con.( tôi vừa đọc vừa cười) mẹ đọc hay không con...( tôi với tay ra sau vuốt đôi má ngây thơ đang như ngủ say của con mình) tất cả là do mẹ,mẹ đã k về sớm với con,mẹ đã để con sinh ra trong 1 gia đình k để con làm người ,lỗi do mẹ con à ,mẹ đã chuẩn bị làm 1 bà mẹ bỉm sữa ,dc đưa con đến trường nhưng ở kiếp sau con nhé ,con của mẹ ( tôi khóc quằn quại tay vẫn cõng con đứng giữa cánh đồng bất tận cùng những con cò bay xải cánh)
Tại Hà Lan
Trang: Con của anh mất sao a k về
Văn: Hnay a muốn một mình em ngủ trước đi...
Trang: Nếu buồn nvay sao a k về
Văn: Im đi và đi ngủ đi ( Trang dỗi vào đóng cửa Văn hút thuốc bên cửa sổ) con bé chết do số phận cũng không hẳn là không tốt...( hắn thở dài)...
Chôn cất con xong tôi gọi cho Văn...
Tôi: Con tao đã chết ,chút tình nghĩa tao giữ lại vì con giờ k còn nữa,tao muốn mày sẽ phải đau đớn,sẽ phải sống không bằng chết,sẽ phải cầu xin sự tha thứ của con tao nơi chín suối ...gia đình mày và mày nhất định phải gục ngã...
Văn: Anh sẽ chờ ...đừng mạnh miệng vợ yêu ạ ...( tôi dập máy)..
Tôi bắt đầu ăn uống tập luyện để lấy lại sức khoẻ ngày đêm...tôi nhất định phải trả thù...

1 đời chồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ