Sau cuộc nói chuyện với các Hirai Kinji, đối phương bỏ đi còn Mina thì cuối đầu suy nghĩ, cô không biết hiện tại là ngày hay đêm vì đôi mắt cô vẫn chưa được giải thoát, cô chỉ biết hiện tại bản thân rất mệt mỏi, dường như đã khá lâu rồi cô vẫn chưa có gì vào bụng nhưng cô không hề quan tâm đến cái bụng đang từ đói chuyển thành đau. Hiện tại, trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ, cô muốn gặp Momo, Momoring của cô. Cô muốn biết, liệu chữ yêu mà Momo nói có vì lỗi lầm của đời trước mà biến chất hay không. Cô muốn biết đồng thời cũng rất sợ, sợ gặp được rồi nhưng thứ cô nhận lại không còn là chữ yêu cô mong muốn nữa. Miên man suy nghĩ cô thiếp đi lúc nào không hay.
Lần nữa tỉnh dậy, đập vào mắt Mina là ánh nắng gay gắt bên cửa sổ cùng mùi thức ăn thơm lừng khiến cái bụng rỗng của cô sôi sùng sục. Bóng dáng nhỏ bé đứng lặng bên cửa sổ đẹp như một bức tranh.
Nghe thấy tiếng sột soạt phát ra sau lưng, người kia chậm chạp xoay người lại tiến về phía chiếc giường duy nhất trong phòng. "Dậy rồi! Ăn chút gì đi, đã hai ngày rồi cậu chưa ăn gì."
"Momoring, tớ..."
"Được rồi cậu không cần phải nói, anh Kinji đã kể cho tớ nghe mọi chuyện. Hiện tại tớ cũng không biết phải làm sao. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Mina à, tớ làm sao để xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra mà đối xử với cậu như trước đây?"
"Cậu biết không, ba mẹ cậu về nước rồi. Dù bọn họ có ác độc cách mấy nhưng bọn họ thật sự yêu thương cậu. Bọn họ đã đích thân tới đây rồi. Cuối cùng tấn bi kịch này cũng đã đến lúc hạ màn rồi." Vừa nói Momo vừa đưa tay lấy hộp cháo trên bàn, lấy thìa rồi đưa cho Mina.
"Ăn một chút mới có sức xem tiếp vở kịch này."
Giây phút này, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt tĩnh lặng cùng gương mặt thân quen, Mina cảm thấy Momo thật xa lạ.
0o0
"Mina đâu rồi? Các người giấu Mina ở đâu? Chuyện này không hề liên quan đến con bé! Thả con bé ra!" Người phụ nữ trung niên đang không ngừng gào khóc với người đàn ông ngồi đối diện. Giọng khẩn thiết gần như tuyệt vọng.
Trong đại sảnh trơ trọi không có gì ngoài bộ sofa duy nhất được đặt giữa phòng
"Muốn tôi thả cô ấy ra cũng được thôi!" Momo bước từng bậc thang đi xuống đại sảnh, giọng nói lạnh lùng cắt ngang tiếng khóc của người phụ nữ kia. "Nhưng hai người phải thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện về cái chết của ba mẹ tôi. Không được giấu diếm bất kì điều gì!"
"Được! Ta kể! Có thể những lời ta sắp nói đây hai đứa sẽ không tin, nhưng ta lấy cả tính mệnh của mình ra đảm bảo những gì ta nói là thật!" Ông Myoui nhìn thẳng vào hai đứa trẻ trước mặt, trong mắt ông vẫn là hai đứa trẻ năm đó, là nỗi đau lớn nhất đời ông, suốt thời gian qua ông luôn tìm kiếm tung tích của họ nhưng ông không ngờ lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
"Hai đứa cũng biết ta và ba của các con là bạn thân của nhau, chúng ta xem nhau như máu mủ..."
"Máu mủ? Ha! Hay thật, xem nhau như máu mủ mà ông lại có thể hại chết ba tôi như vậy sao?" Kinji lớn tiếng ngắt lời ông Myoui, anh không nghe nổi những lời giả giối đến phát tởm của kẻ trước mặt nữa, thật sự chỉ muốn ghim một viên kẹo đồng vào đầu ông ta cho xong.

BẠN ĐANG ĐỌC
(MOMI) HOW FAR WE CAN GO? [LONGFIC/COVER]
Ação"Tôi được dạy rằng: không nên quá thân cận. Bởi vì càng thân cận sẽ càng không nỡ rời xa..." Sẽ ra sao nếu một cổ máy giết người fall-in-love với mục tiêu của mình. "Thay vì giết em, tôi sẽ bảo vệ em." "Tình yêu của chúng ta có thể đi được bao xa...