Chương 5

947 21 0
                                    


  Thực rõ ràng, Nhậm Thương Diêu dùng hành động tỏ vẻ, y sẽ không giống trước kia nhẫn nhục chịu đựng, bởi vì y không làm nô của Phàn Ngọc Hương nàng nữa.

Hơn nữa nói trắng ra, Phàn Ngọc Hương bây giờ bị quản chế như tù binh, Nhậm Thương Diêu hầu hạ nàng ăn đã không sai, muốn đối đãi với nàng giống như trước kia, đó là chuyện không có khả năng.

Nhậm Thương Diêu đương nhiên biết mình làm vậy sẽ làm Phàn Ngọc Hương nổi giận, nhưng vậy thì sao? Nàng càng tức giận, sẽ càng để ý y, không phải sao?

Giống như bây giờ, Phàn Ngọc Hương ngồi ở trên lưng ngựa, Nhậm Thương Diêu ngồi ở phía sau nàng, hai tay y kéo dây cương, tư thế giống như đang ôm thân hình bé bỏng của nàng vào trong ngực.

Nhưng mà, cũng chỉ là giống.

Phàn Ngọc Hương banh khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da nàng trắng, tuy rằng trán đã không còn sưng, nhưng còn một vòng màu hồng nhàn nhạt. Lưng nàng thẳng tắp, ở trên lưng ngựa còn thẳng lưng như vậy, ngược đãi bản thân, nhưng mà nàng hoàn toàn không muốn đụng tới người phía sau.

Tuy rằng không đụng tới, Phàn Ngọc Hương lại có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ phía sau truyền đến, còn có hô hấp phía trên nhẹ nhàng phất đến đỉnh đầu nàng. Nàng chưa bao giờ hận chính mình nhỏ con như vậy...... Không đúng! Liên quan cái rắm gì đến nàng! Là Nhậm Thương Diêu quá mức cao lớn!

Ngẫm lại, Nhậm Thương Diêu có thể cao lớn như vậy, khỏe như vậy, đều là nhờ nàng dưỡng ra, kết quả thì sao? Nàng chính là dưỡng một con sói làm hoạn!

Hơn nữa con sói này còn đối với nàng......

Ta thích nàng, Phàn Ngọc Hương.

Ngực Phàn Ngọc Hương không khỏi lạc nhịp, trong đầu hiện lên khuôn mặt Nhậm Thương Diêu khi nói những lời này, đồng tử kia chỉ ảnh ngược hình ảnh của nàng, chuyên chú như vậy, giống như trời đất này chỉ có nàng mới có thể đi vào cặp mắt vàng xinh đẹp kia.

Ý tưởng quỷ dị này làm cho Phàn Ngọc Hương hoảng loạn. Nàng đang nghĩ cái gì! Nhậm Thương Diêu là nô của nàng, vẫn là tên nô khi thượng! Cho dù Nhậm Thương Diêu thích nàng thì như thế nào! Nàng, nàng chắc chắn sẽ không vì vậy mà tha thứ cho những chuyện y đã làm với nàng vài ngày nay!

"Ngươi muốn mang ta đi đâyu?" Nhậm Thương Diêu chuyên chọn đường hẻo lánh mà đi, vòng quanh vòng quanh, Phàn Ngọc Hương phân không rõ bây giờ đang ở nơi nào.

Nàng không phải không vụng trộm lưu ký hiệu cho người ta truy tung, nhưng mà Nhậm Thương Diêu rất hiểu nàng, lần đầu tiên bắt được nàng lưu lại ký hiệu, Nhậm Thương Diêu chỉ nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn cười như không cười.

Phàn Ngọc Hương nâng cằm lạnh lùng nhìn y, tư thái "Ngươi có thể làm gì ta".

Nhậm Thương Diêu không thể làm gì nàng, y cũng luyến tiếc, nhưng mà nhìn nàng cao ngạo như vậy, trong lòng y bị cong ngứa.

Phàn Ngọc Hương không biết mỗi khi Nhậm Thương Diêu nhìn thấy tư thái kiêu ngạo không ai bì nổi kia của nàng, liền muốn hung hăng ăn nàng vào bụng bao nhiêu, chỉ là, khi đó Nhậm Thương Diêu không dám, cho nên luôn nhịn.

Mà bây giờ...... Nhậm Thương Diêu đột nhiên bước ra một bước, mắt vàng khóa lấy Phàn Ngọc Hương, giống như xem chuẩn con mồi.

Phàn Ngọc Hương thiếu chút lui về sau, nhưng cá tính kiêu ngạo làm cho nàng đè xuống chân đang lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cứ nâng cao, không để mình lộ ra một chút yếu nhược.

Lại không biết càng như vậy lại càng gợi lên thú tính của người nào đó.

"Ngươi......" Muốn làm gì - ba chữ này không có cơ hội nói ra miệng, Nhậm Thương Diêu đột nhiên vươn tay bắt lấy nàng, không cho nàng cơ hội giãy thoát, thẳng tắp cắn môi của nàng.

"Ưm!" Phàn Ngọc Hương trợn tròn mắt, đầu lưỡi trơn trượt lủi tiến trong miệng nàng, nàng giận dữ, mở răng muốn cắn đứt lưỡi y, y đã sớm đoán được, ngón tay thô bạo bóp gò má của nàng, ép nàng mở miệng.

"Ưm a ưm......" Phàn Ngọc Hương tức giận đến vặn vẹo, nhưng như thế nào cũng tránh không khỏi Nhậm Thương Diêu kiềm chế, y thô lỗ cắn cánh môi, miệng Phàn Ngọc Hương bị y cắn vừa đau vừa tê, lưỡi thô lệ đảo quét một tấc trong miệng nhỏ, lực đạo vừa nặng lại dã man, giống như dã thú muốn lưu lại dấu vết trên địa bàn của mình.

Chờ Nhậm Thương Diêu buông ra, môi Phàn Ngọc Hương đã sưng lên lại tê, hàm dưới dính nước bọt hai người, ánh mắt ửng đỏ ướt át, phiếm lửa giận.

Tránh thoát kiềm chế, Phàn Ngọc Hương lập tức vươn tay tát Nhậm Thương Diêu một cái.

Nhậm Thương Diêu để nàng đánh, mặt lộ vẻ tà ác lại cười vô lại, đầu lưỡi liếm khóe miệng, trong miệng của y vẫn lưu giữ ngọt ngào của nàng, làm cho y vô cùng thõa mãn.

"Nàng có thể để lại vài ký hiệu, ta không để ý cũng lưu lại vài ký hiệu trên người nàng." Y ý có điều chỉ nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của nàng.

Phàn Ngọc Hương dùng sức lau miệng, phẫn nộ trừng y, "Ngươi dám!"

Nhậm Thương Diêu nhún vai, ánh mắt ý chỉ "Nàng có thể thử xem".

Điều này làm cho Phàn Ngọc Hương tức giận cả người phát run, cuộc đời nàng hận nhất là bị uy hiếp, mà Nhậm Thương Diêu lại cứ một lại ba, uy hiếp nàng.

Trừng mắt nhìn Nhậm Thương Diêu, nàng không tin nàng thực sự không làm gì được y!

Phàn Ngọc Hương quật cường lên thì không hề để ý lý trí, nàng không tin Thương Diêu thực sự có thể bắt gặp nàng lưu lại ký hiệu lần nữa, nhưng mà Nhậm Thương Diêu thực sự có thể.

Một lần lại một lần, Nhậm Thương Diêu giống như con giun trong bụng Phàn Ngọc Hương, hành động gì của nàng đều trốn không khỏi mắt y.

Mà Nhậm Thương Diêu cũng nói được thì làm được, mỗi lần bắt được, y đều lưu lại ký hiệu trên người Phàn Ngọc Hương.

Phàn Ngọc Hương không phải không muốn phản kháng, nhưng không đánh lại được, mà kiêu ngạo của nàng cũng không cho phép nàng lui bước, trong từ điển của Phàn Ngọc Hương nàng không có từ "Sợ" này.

Nhậm Thương Diêu đã bắt chuẩn tính nết quật ngạo của Phàn Ngọc Hương, mỗi lần đều bắt được nàng, ôm nàng vào trong ngực để nàng giương nanh múa vuốt, y bừa bãi cắn cắn môi của nàng, lưu lại hương vị của y trên người nàng.

Mà mỗi khi như vậy, Phàn Ngọc Hương vừa được tự do, chắc chắn sẽ hung hăng tát Nhậm Thương Diêu một cái.

Nhậm Thương Diêu cũng không so đo, dù sao một bàn tay so với tư vị tốt đẹp kia thì không tính là cái gì.

Bởi vậy, lúc này môi Phàn Ngọc Hương mặt lạnh vẫn sưng đỏ, thậm chí còn tê tê, cánh môi còn có dấu vết bị cắn, người sáng suốt vừa thấy đã biết miệng vừa được hung hăng yêu thương.

Mà ngồi ở phía sau Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu thoả mãn liếm môi, nhưng mắt vàng lại không thỏa mãn, ngửi mùi hương trên người Phàn Ngọc Hương, nhìn thân hình nhỏ nhắn yêu kiều giống như bị y vây trong lòng, ánh mắt Nhậm Thương Diêu xẹt qua dục vọng tham lam, chỉ vài cái hôn, sao có thể làm dã thú trong lòng y ăn no?

Mọi chuyện không thể nóng vội không phải sao? Đói nhiều năm như vậy, Nhậm Thương Diêu cũng không nóng lòng, tuy rằng không vội ăn, nhưng cọ chút ngon ngọt cũng không sai.

Nhậm Thương Diêu thu cánh tay lại, nhìn lưng Phàn Ngọc Hương cương lại, y cong khóe môi. Nàng không muốn y đụng vào cũng không sao, y không để ý mình sẽ chủ động tới gần.

Từ từ dán lên lưng Phàn Ngọc Hương, hàm dưới cọ trán của nàng, môi mỏng dán lên tai nàng, Nhậm Thương Diêu nhẹ giọng trả lời vấn đề của nàng.

"Không phải muốn đi thành Chính Nghĩa sao?" Y còn nhớ ước định luận võ của bọn họ.

Phàn Ngọc Hương tránh môi của y, đôi mắt khó chịu trừng y, "Nói chuyện thì cứ nói! Đừng động tay động chân!"

Từ khi Nhậm Thương Diêu ngỏ lời, tên thối tha này cứ luôn cố ý vô tình ăn đậu hủ của nàng, mà mấy ngày nay càng không kiêng nể gì, không ba thì năm cọ nàng, ánh mắt nhìn nàng giống như muốn nuốt nàng vào bụng vậy.

Nhậm Thương Diêu cười, dáng vẻ lưu manh rõ ràng thực hạ lưu, nhưng y lại có thể cười toát ra một cỗ tà khí mê người.

"Chủ tử, người có biết, ta muốn làm không chỉ là động tay động chân." Ngón tay y nhẹ nhàng vuốt cánh môi sưng đỏ của nàng.

Phàn Ngọc Hương oán hận mà hất tay y ra, nàng cảm thấy mình không phải dưỡng một con bạch nhãn lang, mà là dưỡng một cầm thú hạ lưu, mấy lời dơ bẩn hạ lưu này mà cũng nói ra khỏi miệng được!

Nhưng quả thật Phàn Ngọc Hương biết Nhậm Thương Diêu nói thật, hành động cùng ánh mắt của y đều không ngừng nói với nàng -- y muốn ăn nàng.

Giống như buổi sáng -- lại một lần để lại ký hiệu bị phát hiện, Nhậm Thương Diêu ngang ngược hôn nàng, nàng đã không xa lạ với nụ hôn của y, thậm chí đầu lưỡi xâm lược kia, nàng đều chết tiệt đã quen thuộc.

Miệng lưỡi dã man cuốn lấy nàng càng lúc càng kịch liệt, mặc kệ nàng né tránh như thế nào, đều tránh không thoát lưỡi của y, cánh tay của nàng bị cầm lấy tưởng chừng như muốn bẻ gẫy xương cốt nàng, thậm chí bụng dưới dán lấy nàng còn hạ lưu cứng rắn lên.

Phàn Ngọc Hương tức giận trực tiếp tát y hai cái.

Nhậm Thương Diêu cũng vô tội tươi cười, hạ lưu nói một câu, "Chủ tử, người có biết, buổi sáng nam nhân luôn dễ kích động không."

Mà ánh mắt kia nhìn nàng chính là -- ai bải nàng bị ta phát hiện?

Còn chưa đủ, Nhậm Thương Diêu lại vuốt cằm bổ xung một câu, "Chủ tử, người luôn để lại ám hiệu rõ ràng như vậy, người muốn ta hôn người như vậy sao?"

Kỳ thực nàng thích đi? Nhậm Thương Diêu suýt nữa nói ra những lời này.

Phàn Ngọc Hương tức giận cả người phát run, nhưng lại không thể không thừa nhận quả thật nàng không thể làm gì tên này. Nàng chưa bao giờ biết Nhậm Thương Diêu vô lại như vậy, tát y một cái không là gì, y vẫn mang khuôn mặt dày tươi cười nói chuyện ghê tởm với nàng, mà nên ăn đậu hủ, y vẫn ăn.

Nàng càng tức càng giận, Nhậm Thương Diêu càng vui.

Phàn Ngọc Hương thế nhưng lại có cảm giác mình bị ăn gắt gao, điều này làm cho nàng càng táo bạo, mà nàng càng táo bạo, Nhậm Thương Diêu càng ăn định nàng...... Này không được!

Phàn Ngọc Hương không thể không ép mình áp chế tính nết táo bạo, âm thầm hít sâu, ép chính mình bình tĩnh, làm như không có nghe thấy những lời hạ lưu Nhậm Thương Diêu đã nói, nàng nghĩ đến những lời Nhậm Thương Diêu vừa mới nói.

"Muốn đến thành Chính Nghĩa?" Nàng còn tưởng rằng y cứ luôn đi vào núi, là muốn trói nàng ở trong núi, thật không ngờ Nhậm Thương Diêu lại đi về hướng thành Chính Nghĩa.

Mà Phàn Ngọc Hương nghĩ đến nguyên nhân mình muốn đi thành Chính Nghĩa, khi đó nàng tuyệt sẽ không theo để Thương Diêu tự do, nhưng bây giờ......

"Không cần đi, ngươi muốn tự do, ta cho ngươi." Tên nô bất trung bất nghĩa này, Phàn Ngọc Hương nàng tiêu thụ không nổi.

Nhưng mà chờ nàng khôi phục võ công rồi, đương nhiên sẽ không bỏ qua y đơn giản như vậy, cho dù ở thâm sơn dã lâm, nàng cũng sẽ đào tên bạch nhãn lang này ra mà chém!

"Sau đó lại bị người đào ra mà chém sao?" Nhậm Thương Diêu liếc một cái liền nhìn ra ý tưởng của Phàn Ngọc Hương, còn trực tiếp vạch trần nói ra.

Nhưng Phàn Ngọc Hương không hề xấu hổ khi bị nhìn thấu, nàng hừ lạnh, cũng không phủ nhận, mắt đen âm u trừng y.

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?" Nàng chắc chắn muốn thiên đao vạn quả y, cừu hận mấy ngày nay, nàng đều phải báo trở về!

Nhậm Thương Diêu đương nhiên biết Phàn Ngọc Hương ghi hận bao nhiêu, y cười lưu manh, ngón tay vuốt mặt nàng.

"Vừa hay, ta ước gì cả đời nàng đều không buông tha ta." giọng điệu của y thực không đứng đắn, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc.

Nghiêm túc trong mắt y làm cho Phàn Ngọc Hương sững sờ, ngực lại dâng lên hoảng loạn xa lạ mà lại quen thuộc, nhưng Phàn Ngọc Hương đã quen bỏ qua, nàng hất tay y ra, quay đầu nhìn về phía trước, không muốn để ý y.

Con ngươi Nhậm Thương Diêu lóe lên, cũng không mở miệng nữa.

Hai người khôi phục an tĩnh, chỉ còn lại tiếng vó ngựa lộc cộc.

"Vì sao?" Hồi lâu, Phàn Ngọc Hương đột nhiên lên tiếng.

Một câu không đầu không đuôi, nhưng Nhậm Thương Diêu cũng hiểu được ý của nàng. Vì sao không ngoan ngoãn làm nô của nàng? Vì sao...... Thích nàng?

Trung khuyển cắn ngươc_Nguyên ViệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ