Chương 4: Nhiệm vụ mùa đông

203 15 2
                                    

Mùa đông đang cận kề. Sáng ngày hôm nọ tôi đã thấy bướm tuyết, và bây giờ chúng tôi đang tất bật cho kì ngủ đông. Tấm màn trắng được treo lên và phủ xuống nền nhà. Red Beryl phát cho mọi người bộ đồ ngủ năm nay. Nhưng nói thật, dù ai có nói bộ đồ có khó chịu đến mức nào, tôi vẫn thấy nó đẹp và thật lộng lẫy! (Đại ý là tôi thích:))) Black được mặc một bộ rất ư dễ thương, tóc búi lên cực đẹp nữa chứ! Nhưng hắn ta cứ phàn nàn hoài. Moon cũng xinh không kém.

"Chuẩn bị". Tất cả mọi người xếp hàng ngay ngắn, đồng thanh:

- Chúc thầy ngủ ngon ạ!

- Ừ. Chúc các con có những giấc mơ đẹp.

Tôi chọn cho mình một chỗ thoáng và rộng giữa phòng, ôm gối nằm xuống. Đang chuẩn bị lim dim, tôi giật mình: "Không được! Hễ mình ngủ là sẽ mơ lại giấc mơ đó. Không! Mình không muốn đâu, ức chế lắm!". Tôi giả vờ nhắm mắt một lúc, đợi mọi người ngủ say, tôi mới lẻn ra ngoài một cách nhẹ nhàng. Tôi thay bộ quần áo mùa đông, đi loanh quanh dãy hành lang. "Chà, đây là lần đầu mình trốn ngủ đấy... Hồi hộp quá..."

Không một bóng người. Tĩnh lặng thật... Tiếng gót giày va vào nền nhà nghe rợn cả người. Đang đi dọc theo dãy hành lang, tôi đưa mắt nhìn khung cảnh ngoài kia. Tuyết phủ trắng xoá, đây là lần đầu tôi nhìn thấy cảnh tượng này, cứ nhìn mãi không thôi. Bỗng một ánh sáng trắng xuất hiện, chói loà phía sau trường. "Ánh sáng này là... Nguyệt nhân!?". Nguy to! Tôi phải mau chóng tìm Thầy.

Tôi vừa chạy vừa kêu to: 

- Thầy ơi! Thầy! Nguyệt...

Tôi phanh cái két trước phòng Thầy và cảnh tượng tôi thấy là.... Thầy đang "ngủ trưa"! Trời ơi! Tụi con vừa mới ngủ là thầy ngủ theo sao!? Hết cách thật rồi!

- THẦY ƠI! - Tôi la khản cổ.

"Antarc!" Đúng rồi! Antarc đâu rồi? Cậu ấy đảm nhiệm nhiệm vụ mùa đông mà, chắc chắn phải dậy rồi chứ! Và khi tôi nhận ra... cậu ấy đang nằm ngủ trong "lòng" thầy.

"Crack"... tôi nghe rõ tiếng nứt trên trán tôi.

"...."

Á!!! Đầu tôi loạn rồi!!!

Đành vậy, phải tự lực cánh sinh thôi! Tôi rút kiếm, mon men lại gần đốm sáng. Nó ở ngay sau vách trường. Tôi lao ra, vung kiếm tứ tung.

- Đỡ nè!

- Á! Đừng! - Một tiếng kêu vanh lên.

- Hả!?

Là... Moon.

- Em... còn thức à?- tôi hơi bất ngờ.

- Pearl-senpai? Anh... anh...

Thì ra đốm sáng ấy là màu phản chiếu của tóc Moon, nhìn trông giống vầng hào quang của Nguyệt nhân thật...

- Phù- tôi thở phào nhẹ nhõm- Làm anh hú hồn, tưởng Nguyệt nhân.

-....

Tôi cất kiếm, định quay gót về nhưng Moon lên tiếng: 

- Sao anh không ngủ thế ạ?

- À... - tôi ngập ngừng- Đơn giản là anh gặp ác mộng, không buồn ngủ nữa...

Thật ra tôi không muốn ai biết về giấc mơ quái lạ của mình nên chỉ trả lời qua loa.

Series OC: Pearl (Houseki no kuni)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ