Chap 6

880 79 45
                                    


*Chú thích: dòng chữ in nghiêng là suy nghĩ của nhân vật. 


- Lại ra ngoài sao? - BamBam khẽ hỏi.


- Hôm nay trời sẽ không mưa, và anh đâu có muốn ngăn cản việc tôi gặp em trai mình, đúng không? - Jeongyeon mỉm cười với BamBam, cô đưa chân vào đôi giày vừa đặt xuống nền nhà, sau đó bước đi.

Jeongyeon đi đến khu mua sắm để mua vài bộ quần áo mới cho em trai, thằng bé quá lười để bước ra đường, có lẽ bước chân của em trai cô chỉ nằm trong phạm vi từ trường về nhà rồi cứ thế mà thôi.


Khi đã cảm thấy đủ, cô bước ra khỏi khu quần áo nam và trở về. Nhưng rồi cô đi lùi lại, xoay đầu nhìn vào khu quần áo nữ rồi quyết định vào lựa đồ nào đó...

Người nhân viên tư vấn đến, lịch sự chào cô và muốn tư vấn nhưng Jeongyeon chỉ khẽ lắc đầu, cô không muốn ai tham gia vào việc này, bởi vì cô không muốn lôi thôi dài dòng lắng nghe rồi lại phải lựa chọn, mua thêm lần nữa, cô muốn tự tay lấy theo ý mình, ai nghĩ cô cố chấp hay không biết gì cũng được.

Xong xuôi, Jeongyoen nhịp tay chờ đợi thẻ được thanh toán thì một bàn tay chạm nhẹ lên vai cô, và chất giọng quen thuộc vang bên tai:

- Jeongyeon.

Cô xoay người, hơi nhướn mày nhìn người trước mắt, à vâng đó là người yêu cũ của cô. Người nói ấp úng nói tiếp:

- Tôi...tôi...tôi đã...đến tìm Jeong...Jeongyeon.


Jeongyeon mỉm cười với nhân viên thanh toán khi nhận lại thẻ của mình, sau đó quay người đối diện nhẹ nhàng đáp lại người:

- Tôi biết... 

- Jeongyeon...đã... đi đâu vậy?

- Nếu như hỏi với tư cách là một người bạn, thì tôi sẽ trả lời...làm việc của tôi, thế thôi, cũng không có gì là phải đi đâu cả.


Người muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng giữa khu mua sắm, thân phận người trong xã hội này vốn được coi trọng và nổi tiếng, việc người đứng ở đây và nói chuyện với Jeongyeon vốn đã nguy hiểm rồi, nếu còn định làm gì lớn hơn, thì rước vào rắc rối trước là người, chứ không phải là cô.


- Vậy...chào nhé. - Jeongyeon nói rồi rời đi, nhưng một lần nữa tay cô bị níu lại bởi người.


- Jeongyeon...tôi thực sự đã rất nhớ Jeongyeon...nếu...nếu như được tụi mình có thể quay... 

Chưa để người nói hết câu, Jeongyeon đã vội nói:


- Không thể đâu, từ trước đến nay tôi luôn coi quan hệ hai chúng ta là đôi bạn tốt, nhưng nếu còn tiếp tục như thế này, thì mối quan hệ này sẽ càng tệ hơn thôi...có...có biết điều gì là đáng thương nhất trong tình yêu không? Đó là khi ta yêu một người không thể yêu, tôi...tôi không cố ý khi là người gây lên sự đau đớn tổn thương đó, xin lỗi, xin lỗi rất nhiều nhưng hay quên tôi đi.

Người im lặng trong vài giây, nhưng rồi bỏ qua mọi tự trọng của mình, người lại lần nữa níu giữ lấy Jeongyeon, và trong lúc cô đang loay hoay không biết phải làm gì thì một dáng mảnh khảnh quen thuộc tiến đến, là BamBam.


- Cảm ơn anh đã giúp, BamBam. - Cô ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn.

Tình yêu liều lĩnh [JeongMi] [Cover]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ