Trường trung học Joongdong chưa quá giờ hành chính đã sớm mở cổng để học sinh ra về, vậy mà hiện tại nền trời đã gần phũ một màu đen kịt Kim Taehyung vẫn còn lang thang rão bước ngoài công viên. Hoseok lúc chiều bị chủ nhiệm Kang giữ lại viết bản kiểm điểm vì tội cầm đầu mấy đứa nhóc lớp mười đi gây sự, nên chỉ còn mỗi mình Taehyung cô đơn cuốc bộ về nhà.
Taehyung sống một mình, chuyện cơm nước ngoại trừ buổi trưa thì tối nào cũng sang ăn ké nhà Hoseok. Dì Jung đối với Taehyung đều xem như con cái trong nhà, bữa nào không thấy đứa nhóc kia ghé lại nằng nặc dục Hoseok chạy qua hỏi han. Cứ tưởng hôm nay sẽ được ăn món cá mực hầm của dì Jung, vậy mà Hoseok lại dính phải lùm xùm cùng với đám nhóc lêu lỏng, hại Taehyung chẳng dám về nhà trước vì sợ dì Jung sẽ hỏi đến đứa con 'đáng quý' kia tại sao lại không về cùng.
Taehyung thật tâm rất muốn Yoongi cùng mình đi đến trường, nhưng người ta lại theo học ở Jawoon, ngôi trường đó trước kia là nguyện vọng một mà Taehyung lỡ trượt mất. Phải chi thời điểm diễn ra kì thi chuyển cấp của hai năm trước, Taehyung không quá chủ quan thì không chừng hiện tại đã có thể vui vẻ cùng Yoongi học chung một lớp rồi.
"Đừng có gọi đến làm phiền tôi nữa, ông chỉ giỏi nói dối để gạt người"
Taehyung đang ung dung hít thở khí trời, bỗng dưng nghe được giọng nói có phần hơi cáu gắt phát ra đằng sau lưng. Cũng không biết người nào đã gần tám giờ tối lại nổi đóa trong công viên, Taehyung đại loại cũng không muốn liên can đến chuyện thiên hạ làm chi cho vướng thêm phiền toái, liền xoay người nhanh trở về nhà.
"Ông tốt nhất đừng nên đến tận đây để tìm tôi, có đánh chết tôi cũng không bao giờ đưa tiền cho ông "
Taehyung khựng lại một chút, cái tông giọng hơi trầm này sao lại giống của Yoongi mỗi khi phát cáu với Taehyung thế kia?
"Yoongi là cậu phải không?"
Taehyung nương theo ánh đèn đường le lói, lần mò theo giọng nói của Yoongi, vừa hay lại tìm được người nọ ở sau cái cây to. Yoongi ngồi đó với chiếc điện thoại đang nằm trên tay, cuộc gọi chắc hẳn là đã kết thúc, nhưng người kia thì lại thẩn thờ ra một chỗ chưa chịu rời đi.
"Yoongi cậu khóc sao?"
Yoongi không đáp lại chỉ nghe mỗi tiếng khụt khịt như bị sổ mũi, Taehyung hơi bất an vội cúi thấp đầu xuống xem xét tình hình. Trong ánh sáng nhập nhòe, Yoongi mắt hơi cay cay, nước mắt sinh lý rơi vài ba giọt, dù tâm trạng đang không được tốt nhưng Yoongi cũng chẳng phải vì yếu đuối mà dễ rơi lệ.
"Không khóc, có con gì vừa bay vào mắt thôi"
Yoongi dụi dụi mắt, cười một cái cho có lệ. Dù ánh sáng không đủ để Taehyung nhìn ra được hết tư vị trên mặt Yoongi, nhưng vẫn chưa đến mức rối loạn thị giác mà không nhìn ra người này là đang giả vờ gượng cười với mình.
"Đừng có cố cười nữa, trông xấu quá"
"Tôi xấu cũng không liên quan đến cậu"
Yoongi nghe câu nói tỏ lời chê thì thực sự bây giờ không muốn cười nữa, muốn đấm vào mặt Taehyung hơn.
"Cậu vay tiền xã hội đen hả?"
BẠN ĐANG ĐỌC
『 TaeGi | Con Trai Chú Gọi Tôi Là Ba 』
Fanfiction"Này chú Kim, con trai chú thằng nhóc lại gọi tôi là ba !"