#Part9:

267 18 0
                                    

Ngày thứ 5...

Taehyung mở mắt dậy, điều đầu tiên mà mắt hắn nhìn quanh tìm kiếm là Joohyun nhưng hắn chẳng thấy tóc đen đâu cả trong bốn góc căn phòng.

Hắn quay đầu sang phía chiếc đồng hồ treo tường để xem đã là mấy giờ rồi.

13:37 chiều - Hắn nghĩ.

"Joohyunie..." Hắn gọi cô từ phía giường ngủ. "Lạ thật... cô ấy luôn đánh thức mình dậy, nhưng tại sao giờ này rồi mà cô ấy vẫn chưa gọi mình?" Hắn tự hỏi chính mình nhưng một lúc sau hắn tự đưa ra câu trả lời cho chính mình.

Có lẽ cô ấy để mình ngủ vì biết mình đã ngủ trễ chăng?

...

Có lẽ là vậy rồi.

"Joohyunie..." Hắn gọi nhưng không ai trả lời.

"Joohyunie?!" Hắn gọi lần nữa nhưng vẫn không có hồi đáp.

"Joohyunie????!!" Hắn lo lắng gọi cậu trong khi hoảng loạng tìm kiếm khắp nơi. Nhưng hắn vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả, đến khi hắn dừng lại gần sân sau của họ.

"Ugh?! Em đâu rồi?!" Hắn thất vọng quay đầu về phía mái hiên, ở đó hắn thấy mái tóc đen của vợ hắn.

Cô ngồi đó dùng hai tay chống cằm, cô nhìn mãi về phía nơi chân trời và chìm đắm trong những suy tư của riêng mình.

"Joohyunie?" Hắn gọi khiến cô quay lại nhìn hắn, nhưng sau đó lại quay sang nhìn về phía chân trời.

"Này em yêu, sao trông em buồn vậy?" Hắn tò mò hỏi khi thấy cô thở dài não nề.

"Chỉ là... ồ thôi quên đi. Kể cả khi em có nói với anh, em biết việc đó cũng chẳng thể xảy ra." Cô nói nhìn về phía khoảng trời xanh vô tận kia một lần nữa.

"Hmmm, nói anh xem. Có lẽ anh có thể khiến nó xảy ra!" Hắn cười nói với cậu, hắn thấy ánh mắt cậu lấp lánh hạnh phúc.

"Ừm em thật sự rất muốn..." Nhưng cô cau mày, tia lấp lánh trong ánh mắt cô biến mất.

"*thở dài* Thôi quên đi, điều đó là bất khả thi." Cô nói, trông cô rất buồn bã.

"Nói anh nghe đi và anh sẽ khiến nó xảy ra, kể cả khi điều đó là bất khả thi đi chăng nữa. Anh thề." Hắn giơ tay phải lên và giơ ngón trỏ và ngón giữa lên.

"Thật chứ?"

"Uhm~"

"Anh chắc chứ?"

"101% thưa cô nương."

"Được rồi. Ừm anh thấy đấy, mặt trời đang tỏa sáng." Cô bắt đầu.

"Vậy có gì không ổn sao? Em không muốn thế à? Chúng ta có thể..." Hắn đang nói thì bị cô cắt ngang.

"Có gì không ổn với nó sao?!" Cô đáp lại, hai tay cô giơ rộng ra: "Ừm vấn đề là vợ anh đang rất muốn một cơn mưa!" Cô kêu lên.

"...Điều này thật sự không..." 

"Thấy chưa! Em đã bảo anh mà!" Joohyun nói, ánh mắt đầy thù hận nhìn về phía ông mặt trời đang tỏa ánh sáng chói chang.

Sự thật là cô đã mong mỏi một yêu cần to lớn hơn cả bất khả thi! Những suy nghĩ đó chỉ vừa đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

"Được rồi, em yêu. Điều đó đúng thật là bất khả thi. Nhưng anh vẫn sẽ tạo ra một cơn mưa cho em." Taehyung nói đầy hạnh phúc.

"Huh? T... Thật chứ? Bằng cách nào?"

"Đợi anh một chút em yêu." Hắn nói rồi bật vòi phun nước ở sân trước lên.

"AAA... Anh yêu! Tại sao anh lại mở vòi nước lên thế?!" Joohyun hét lên khi những giọt nước chạm đến làn da mềm mịn của cô, Taehyung đi lại chỗ cô đứng.

"Anh yêu! Tắt đi! Hóa đơn tiền nước..."

"Quên nó đi em yêu. Em muốn có một cơn mưa mà đúng chứ?" Hắn cười khúc khích.

"Đúng, nhưng..."

"Đúng như những gì em mong muốn, anh đã làm ra một cơn mưa. Một cơn mưa giữa một ngày nắng, và anh không thể cho em chính xác những gì em muốn. Nhưng anh hi vọng điều này sẽ giống một cơn mưa mà em mong đợi em yêu." Hắn nói, rồi hắn vòng tay quanh eo cô và nhìn sâu vào đôi mắt nâu của cô đầy chân thành, Joohyun cảm nhận được cái ôm của hắn.

"Cảm ơn anh yêu... vì tất cả." Cô ôm hắn chặt hơn.

"Tất cả là vì em. Nhưng anh muốn hỏi em, tại sao em lại muốn một cơn mưa đến thế?" Hắn tò mò hỏi.

"Bởi vì mưa là tất cả đối với em." Cô nói đầy mơ mộng.

"Tại sao? Em có thể giải thích cho anh một chút nữa được không?"

"Ừm, Em sẽ không là bà Kim nếu như anh đã không cầu hôn em dưới cơn mưa." Cô nói, mỉm cười nhớ lại ngày hôm ấy. "Anh có nhớ không?"

"Có, anh có nhớ." Hắn nói rồi quỳ một chân xuống đất: "Em có muốn anh làm việc đó một lần nữa không?" Hắn hỏi.

"Anh yêu...???"

"Bae Joohyun, không, ý anh là Kim Joohyun, nếu chúng ta được trao thêm một cơ hội để quay về quá khứ tại thời điểm mà anh đã cầu hôn em, em có cho anh cơ hội một lần nữa được nhìn thấy em bước xuống lễ đường để đến bên anh không? Anh hứa em sẽ không phải hối hận, ngay cả anh cũng vậy!" Hắn chân thành nói, mọi lời hắn nói như chạm vào từng góc của trái tim cô.

Chỉ qua năm ngày ở bên cô, hắn cuối cùng cũng có thể thừa nhận với chính mình rằng tình yêu của hắn dành cho vợ hắn đã trở lại. Không phải trở lại, tình yêu của hắn dành cho vợ vẫn chưa từng mất đi, hắn chỉ muốn sự chú ý của cô nên hắn đã tìm đến DaSom. Đó là tại sao hắn nghĩ cuối cùng hắn thật sự yêu cô. Lý do tại sao hắn lại cảm thấy cảm xúc của mình quá hỗn độn trong những ngày qua. Nhưng bây giờ hắn đã biết cảm xúc nào là thật, hắn cuối cùng có thể nói hắn đã tự do, thoát khỏi những cảm xúc nhầm lẫn này.

Nhưng còn DaSom? Cô sẽ tha thứ cho hắn chứ? Họ sẽ có thể lại làm bạn chứ? Họ sẽ có thể nói chuyện như bình thường được chứ? Cô sẽ hiểu cho những nguyên do của hắn chứ?

"Anh yêu..." Giọng Joohyun như vỡ òa ra khiến hắn rời khỏi đoàn tàu suy nghĩ của mình.

Nước mắt của cô chảy xuống, kể cả khi hắn không thật sự thấy nước mắt cô bởi những giọt nước bắn ra từ vòi nước, hắn vẫn có thể cảm nhận được rằng: cô đang hạnh phúc, cực kì hạnh phúc.

"Em yêu anh!" Cô nói rồi ôm chặt hắn.

"Và nếu chúng ta lại được trao thêm một cơ hội, em vẫn trả lời anh như ngày hôm đó... EM ĐỒNG Ý!"

{Chuyển Ver}{Vrene} Chỉ cần thêm một tuần!Where stories live. Discover now