COMEBACK 🎉🎊

117 12 12
                                    

Hú hú, chào các tình yêu 💕 Tui đây, tui đã trở lại rồi đây. COMEBACK rồi đây, Chủ Nhật, 24/6.

Tính ra từ đó đến bây giờ thì fic này cũng đã được hơn 1 năm. Tui rất rất cám ơn những bạn đã theo dõi fic từ lúc mới ra đến tận bây giờ 😍 và cũng cám ơn những bạn mặc dù không theo dõi từ lúc đầu nhưng các bạn vẫn ủng hộ tui 😘

Thôi, không deep nữa, vào truyện nhóa các tềnh êu ❤❤ Cuối chap nhảm tiếp 😁

^~^~^~^~^tui là phân cách tuyến cute hột me^~^~^~^~^

CHAP 9

Anh mở mắt ra, cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt, máu, máu....

- M...Miku...cậu, MIKUUUU!!! - anh lấp bấp rồi hét lên, gương mặt tái đi. Mọi người đều tập trung về chỗ của họ.

Anh xốc cô lên rồi cả nhóm chạy đến phòng y tế. Cô y tế thấy liền bàng hoàng, gấp gáp mang dụng cụ ra.

- Mấy cậu gọi cấp cứu đi - anh nói rồi giúp cô y tế băng bó.

Vừa sơ cứu xong thì xe cấp cứu cũng đến, anh bế cô vào xe. Lo lắng nhìn cô, đôi mắt cô nhắm nghiền, gương mặt xanh xao.

"Tại sao cậu lại đỡ cho tớ, tại sao vậy, sao cậu ngốc thế, Miku" anh suy nghĩ rồi tự trách mình.

Đến bệnh viện, cô được đẩy vào phòng cấp cứu, anh ngồi ở ngoài, mồ hôi thấm ướt cả áo, lòng cứ bồn chồn, lo sợ. Thời gian trôi qua, đèn cấp cứu vụt tắt, bác sĩ bước ra cùng lúc mẹ của cô vừa đến.

- Con tôi có sao không bác sĩ? - bà vội vàng hỏi.

- Vết đâm sâu, sức cô ấy lại đang rất yếu, rất lâu mới tỉnh dậy được và có thể từ 1 năm kéo dài đến vài năm tùy vào ý chí sinh tồn của cô ấy mà thôi - bác sĩ từ tốn nói.

- 1 năm...đến...vài...vài năm? - mẹ cô hốt hoảng, anh cũng ngỡ ngàng. Vài năm? Đùa sao? Bác sĩ gật đầu rồi rời đi. Anh vào phòng bệnh thăm cô. Mẹ cô thì đi làm vài thủ tục rồi cũng đến căn phòng mà cô đang nằm.

- Cô...con...xin lỗi...- anh nghẹn ngào nói

- Không sao đâu, số con bé từ nhỏ đã rất khổ rồi - nước mắt bà chảy ra

- Ý bác là...- anh thắc mắc. Bà kể lại cho anh về chuyện lúc nhỏ của cô.

________ FlashBack ________

Một ngày trời mưa tầm , người người cố gắng đi nhanh hết mức để thể về đến nhà tận hưởng cảm giác ấm áp của gia đình. Các hàng quán cũng dần dần đóng cửa cũng đã gần 10 giờ tối.

Một đang lang thang trên con phố đông người, đôi vai gầy , dáng người ốm yếu, đôi chân nhỏ bước từng bước. Giọt mưa nặng trĩu thấm trên vai. Mái tóc thấm ướt. Các bạn thắc mắc tại sao giờ đó lại còn một lang thang như vậy không?

Ước mơ...và tình yêu... ( Miku x Mikuo )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ