13.RẮC RỐI

1.6K 109 1
                                    




  Tiết trời cuối tháng 11 vô cùng lạnh, nhưng căn bản suốt quãng đường trèo đèo lội suối từ sớm tinh mơ cho đến thời điểm hiện tại mặt trời đã lên cao quá sào, mồ hôi lưng áo tôi đã vã ra như tắm. Tôi xốc lại giỏ thuốc trên lưng, thầm oán thán ông lão đang lúi húi hái lá thuốc trước mặt. Chắc do ánh mắt của tôi có muôn phần sát khí thế nên chẳng thèm quay đầu, Kang Seulyong cũng sẵng giọng mắng: "Tiểu tử thối, ngươi còn không lo làm cho xong việc?"

Con khỉ khô! Tôi đường đường là một người hiện đại, việc chữa bệnh đã có thuốc kháng sinh dạng viên nén, thuốc trị ho dạng siro ngọt như kẹo, thậm chí thích thì làm mũi vắc – xin... Thế quái nào phải làm trò mèo này?

Nghĩ thế, tôi ngồi phệt mông xuống tảng đá bên cạnh con suối nhỏ, lầm bầm bất mãn: "Con đến thăm nội mà nội bóc lột sức lao động như vậy à?"

Kể từ ngày tôi giúp Kang gia phá vụ án của tam thiếu gia, giữa chúng tôi lại càng có thêm cảm tình. Sau khi về Kinh, thi thoảng tôi cùng Joohyun cũng nhận được những món quà quê như kimchi, tương đậu nành... và vài thang thuốc bổ từ Kang Seulyong. Cũng vì thế khi đem thư gửi cho ông lão, tôi đã chuyển luôn sang xưng con gọi nội. Điều này lúc đầu khiến cho Kang Seulyong có chút khó xử vì vốn dĩ thân phận địa vị hiện tại chúng tôi chênh lệch quá lớn, nhưng vì tôi vẫn ngoan cố bướng bỉnh, thế nên rốt cuộc ông lão cũng quen thuộc mà coi tôi như cháu mình.

Cảm giác đúng như ông nội đang ở đây...

"Seulgi, ngươi sắp trở thành quận mã gia, sao một chút phép tắc quy củ cũng không có thế?" Kang Seulyong thẳng sống lưng, lại trừng mắt nhìn tôi, vuốt vuốt chòm râu dài, "Nhìn cái tướng ngồi của ngươi đi, chẳng ra thể thống gì."

Tôi ngắt một cọng cỏ dại dưới chân, không ngại bỏ vào miệng ngậm rồi nằm ườn ra tảng đá, vắt chân chữ ngũ mà nhìn ngắm đất trời: "Vốn dĩ con là nữ tử, mấy cái đạo lý kia không nhất thiết phải nói."

Kang Seulyong nghẹn họng, chỉ trừng mắt với tôi một cái rồi lại lúi húi tuốt lá. Tôi nhoẻn miệng cười, cảm thấy dáng bộ này cũng y chang lúc nội tôi giận dỗi. Thế là tôi chu môi, nguýt một tràng sáo dài: "Ai nga, nội sắp có cháu dâu rồi, lại chẳng không thích quá... Ái ui"

Lời còn chưa dứt, cái cành cây khô quắt queo đã bay vèo tới đầu tôi mà hạ cánh. Tôi bật dậy như lò xo, lấy tay xoa xoa trán, lòng không khỏi ấm ức. "Nội, sao nội chơi ác vậy? Già đầu rồi còn bạo lực."

Hơi nước từ con suối tỏa lên mát lạnh, chốc lát đã đem những giọt mồ hôi trên trán tôi khô cong. Kang Seulyong tiến lại ngồi xuống tảng đá cạnh tôi, tay tháo chiếc nón trên đầu xuống phe phẩy, trầm ngâm lên tiếng: "Seulgi, ngươi có tính đến lúc Vương gia hay Hoàng thượng biết chuyện chưa? Tội này..."

Vốn tội này là tru di cửu tộc phải không, nhưng tôi chỉ một thân một mình thôi mà.

"Nội à, làm sao con làm liên lụy Kang gia được?" Nói thì thế nhưng trong lòng tôi vẫn có chút trống trải đến khó chịu. Tôi thở hắt một hơi, lại nằm dài ra tảng đá: "Con là cô nhi."

Kang Seulyong thình lình quay ngoắt người nhìn tôi, lần đầu tiên tôi thấy sự giận dữ ánh lên trên đôi mắt đã phủ một lớp sương mờ: "Hồ nháo! Ngươi biết tội này là tội chết không? Nếu không phải chém đầu thì cũng ngũ mã phanh thây. Ngươi đối với sống chết của bản thân lại coi rẻ mạt như vậy hay sao? Ngươi có biết rằng..." Nói tới đây, giọng ông lão lạc hẳn đi, "Ngươi có biết rằng ta lo lắng cho ngươi như thế nào..."

[SEULRENE] [COVER] NƯƠNG TỬ TA YÊU EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ