TG 7: Xin chào học trưởng

8.3K 315 31
                                    

Editor: VMiu08

"Không lẽ tôi phải quên cuộc sống của chính mình? Không lẽ tôi cũng phải quên cả tên cùng ký ức của chính mình? Tôi vẫn còn nhớ ngày đó công ty đã tổ chức đi du lịch. Khó có dịp nghỉ ngơi nhàn nhã, tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ. Một ngày trước khi xuất phát tôi còn cùng bạn bè nói chuyện thật lâu. Khi ngồi trên máy bay chưa đến hai ngày liền ...."

Thanh âm đang nói đột nhiên dừng lại. Không đúng ... Không phải như thế...

[Đinh! Thỉnh người chơi kiên nhẫn, hệ thống đang trong quá trình truyền tống...]

Hô hấp dồn dập, An Tình chợt trừng lớn mắt.

Ngày đó cùng đồng nghiệp ăn cơm xong liền cùng đi đến .... Rốt cuộc cô đã đi đến đâu? Đi siêu thị sao?

Không đúng ... Cô hình như không cùng đồng nghiệp đi ăn mà là đi một mình, sau đó mới đi mua thật nhiều đồ, sau đó ....

A! Cũng không đúng. Rõ ràng trưa hôm đó cô đã cùng gia đình đến nhà hàng ăn cơm, sau đó lại đi ....

Trí nhớ trở nên hỗn loạn. Cô thật sự không thể rõ rốt cuộc việc gì đã diễn ra trong kì du lịch công ty hay cả những ngày trước kì nghỉ đó.

Khí lạnh như thủy triều nháy mắt bao phủ lấy cô. Trái tim đập "thình thịch" liên hồi. Cô ngơ ngác ngồi trên mặt đất lạnh băng.

"Từ từ".

Toàn thân cô như đang ngâm dưới ao trong mùa đông khắc nghiệt. Khí lạnh không ngừng thấm vào da thịt, tràn vào xương cốt khiến cả người cô lạnh đến phát run.

Tại sao lâu như vậy cô mới nhận ra? Những ký ức trước kia dường như cô đã dần quên mất. Hệ thống vốn là thứ chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của cô. Nhưng một ngày cô lại xuất hiện trong không gian này của hệ thống, cái gì cũng không biết đã bị truyền tống vào trò chơi, giống như lời nói của hệ thống, cô buộc phải kiếm đủ giá trị hắc hóa mới có thể trở về thế giới thực. Nhưng cũng không ai nói cho cô biết, cô còn phải ở chỗ này ngốc bao lâu nữa, và rốt cuộc giới hạn cao nhất của giá trị hắc hóa là bao nhiêu.

Cô mơ hồ nhớ lại, dường như cô vốn chỉ là một nhân viên công chức bình thường, nhưng tại sao cô vẫn không thể nhớ được ký ức những ngày trước đó. Bây giờ, điều duy nhất cô có thể nhớ được chính là thời điểm tiến vào hệ thống, ngoài ra không có thể nhìn ra bất kì một dấu hiệu nào khác.

"Tôi muốn hỏi, chờ một chút, tôi ..."

[Đinh! Thỉnh người chơi kiên nhẫn, hệ thống đang trong quá trình truyền tống...]

......

[Thế giới] [Ta đây thật soái]: A! Có phải tôi mù rồi không? ID Đêm Trăng Không Sao vừa mới đi qua trước mặt tôi kìa!

[Thế giới] [Mạnh Bà tới cho ta chén canh]: Cậu không cần la, tôi đây cũng thấy được.

[Thế giới] [Yêu không hối tiếc]: Cái gì? Đêm Trăng Không Sao? Đại thần cư nhiên online! Tôi muốn đi gặp đại thần, mau mau báo tọa độ! Tôi muốn đi cưa ngã đại thần!

[Mau xuyên] Công lược boss phản diện (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ