Chương 4: Tổng tài dưỡng nữ (4)

17.5K 968 55
                                    

Edit+ Beta: Kỳ Vân

Đường Huân thật nhanh đem cô từ trên người hắn buông xuống, lúc này mới phát hiện cô đã ngủ rồi, hắn làm động tĩnh lớn như vậy cũng không có đánh thức cô. Nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, đem tư thế ngủ của cô chỉnh lại, đem chăn đắp lên cho cô rồi hắn mới trở về trên giường, cũng không biết qua bao lâu mới chậm rãi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hai người liền rời đi nơi này. Đường Huân nhìn thì trên mặt không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt thì vẫn nhìn chằm chằm phía sau qua kính chiếu hậu, hắn tình nguyện cho cô khóc lóc phát tiết giống như đêm qua, mà không phải giống như bây giờ cái gì cũng đều giấu ở trong lòng.

Hai người một đường không nói chuyện, thực nhanh đã về tới nội thành. Cùng với kiếp trước giống nhau, Đường Huân muốn đem cô về nhà cũ, tới trước cửa, Đường Huân cũng không có vội vã xuống xe, mà ngược lại nhìn về phía Sở Ca ngồi ở một bên, "Tiểu Ca, con thích nơi này không?"

Mắt Sở Ca nhìn xuyên thấu qua kính pha lê nhìn hoàn cảnh chung quanh, tuy rằng hiện tại rất lạnh, nhưng nơi này hoa vẫn tươi xanh được trồng xung quanh, rất là xinh đẹp. Sở Ca thu hồi tầm mắt, nhìn hắn giống như đoán được cái gì, nhẹ nhàng mà gật gật đầu, một lát sau hỏi hắn, "Chú cũng ở nơi này sao?"

Đường Huân cúi đầu, cười sờ sờ đầu cô, "Chú không ở nơi này được, nơi này có gia đình chú, ba mẹ chú với anh của chú, còn có một cháu trai nhỏ rất đáng yêu. Về sau con theo chân bọn họ cùng nhau ở nơi này được không? Cuối tuần chú sẽ trở về thăm con."

Sở Ca sửng sốt một chút, thực nhanh cúi đầu, Đường Huân giống như thấy được trong mắt cô nước mắt đang hiện lên. Nhưng thời điểm chờ hắn nhìn kỹ lại thì giống như lúc nãy cái gì cũng đều không nhìn thấy, hắn có chút hoài nghi chính mình có phải nhìn lầm rồi hay không? Nhưng cũng không có nghĩ nhiều gì, mở cửa xe rồi dẫn cô vào cửa lớn.

Sở Ca tự nhiên không có khả năng muốn ở chỗ này, vì thế cũng liền không có biểu hiện đặc biệt thân thiện. Đường phu nhân tự giữ thân phận, tất nhiên cũng không có khả năng sẽ đồng ý cho một đứa nhỏ mồ côi ở nơi này, hai mẹ con tan rã trong không vui.

(Editor: Đổi xưng hô từ chú - tôi sang chú - con, mấy chương sau sau nữa sẽ đổi thành anh - em)

Đường Huân dưới sự tức giận nắm tay Sở Ca rời đi, đi tới cửa, Sở Ca nhẹ nhàng mà đem tay của mình từ trong tay Đường Huân rút ra, "Chú Đường, chú đưa con về quê đi!" Đường Huân sửng sốt, rồi thở dài, "Không liên quan đến con, con không cần phải suy nghĩ nhiều." Nói rồi vỗ vỗ vai cô, Sở Ca nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Huân.

"Chú Đường, con chỉ là người ngoài, chú với Đường phu nhân là mẹ con, là người thân nhất, không thể bởi vì con mà làm cho mọi người trở nên không thoải mái, người thân là quan trọng nhất! Chú đưa con về quê đi, thím ba bọn họ tốt lắm, bọn họ sẽ đối xử tốt với con, bà nội có để lại tiền cho con, có thể chống đỡ được tới lúc con tốt nghiệp đại học, nên chú không cần lo lắng."

Đường Huân nhìn cô gái trước mắt đang nỗ lực khuyên hắn đưa cô đi, đột nhiên nhớ tới thời điểm đêm qua cô gái nhỏ này hỏi hắn có phải hay không về sau sẽ không bỏ cô lại một mình, tức khắc liền cảm thấy có chút chua xót, duỗi tay ôm lấy bả vai cô, đem cô mang trở lại trong xe, "Không cần, chú đáp ứng con, về sau sẽ đối xử tốt với con, như thế nào có thể không giữ lời được! Được rồi, đi thôi, về sau con liền ở với chú vậy! Con cũng không cần lo lắng quan hệ của chú với mẹ chú, dù sao thì chú cũng là con trai của mẹ chú, mẹ như thế nào sẽ tức giận với chú được!" Nói xong cúi đầu nhìn mắt Sở Ca, tuy rằng cô không nói gì, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một độ cung nhỏ, hiển nhiên tâm tình rất tốt, Đường Huân thấy thế mới thật sự nhẹ nhàng thở ra một hơi.

[EDIT][Mau Xuyên - H] Nam Chủ Mau Nằm Xuống - Tô TamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ