“Xem ra cô rất rãnh rỗi” Thẩm Thiên Dục đột nhiên cười lên nhưng trong lòng không cười lành lạnh nói.“A, không có, không có, tôi rất bận!” Thượng Quan Hi ám muội nhìn Thẩm Thiên Dục, “ Cậu biết tôi có rất nhiều việc mà! Lần này trở về tôi có rất nhiều việc muốn làm...” Cô đột nhiên ghé sát bên tai Thẩm Thiên Dục, không biết nói cái gì, hai người đều là vẻ mặt vui cười. Sau đó Thượng Quan Hi hướng mọi người vẫy tay, “Bác trai, bác gái, chị Vi Vi, con đi trước, bái bai! Chừng nào con rãnh lại đến thăm hai bác.”
Trong nháy mắt, cô liền biến mất như một làn khói, An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều nhìn nhau, âm thầm cảm thấy tình huống rất không ổn.
“Về nhà thôi!” Còn Thẩm Thiên Dục vẫn bình thản nói, giống như chuyện vừa rồi hoàn toàn không tồn tại.
Thẩm Thiên Vi Như có như không nhìn tới hướng Thượng Quan Hi rời đi, kéo ra nụ cười chua xót... Tất cả mọi chuyện đã rõ ràng, cô vẫn còn hy vọng xa vời vào cái gì đây?
Trằn trọc trở mình.
Thẩm Thiên Vi cuối cùng cũng không chịu được mà từ trên giường ngồi dậy, nhìn căn phòng lạnh lẽo của mình, ngay cả hơi thở cũng đem lại cảm giác tịch mịch... Bao lâu rồi cô không về đây? Cô thật sự đã quên, kể từ khi Thẩm Thiên Dục rời đi, cô không dám trở về nữa, sợ nhìn thấy bất kì vật gì liên quan đến hắn cũng sẽ nhớ tới hắn sau đó tan nát cõi lòng.
Bao nhiêu lần ở trong mộng khóc tỉnh lại, tỉnh lại khóc, khi đó cô thật sự cho rằng mình không thể chịu đựng được! Cô còn từng suy nghĩ rằng, nếu như chết đi nói không chừng sẽ thoải mái hơn nhiều, cứ như vậy mà kết thúc...
Nhưng hắn còn sống, cô không thể bỏ đi được!
Tối nay, hắn thật trở lại bên cạnh cô! Cô biết, hắn đang ở căn phòng kế bên, bầu trời của cô, cuối cùng cũng trở lại.
Thẩm Thiên Vi thở dài thật sâu, cô mở đèn ngủ xuống giường muốn uống nước nhưng cái ly lại trống không, tựa như lòng của cô giờ phút này, cô mất hồn tay nắm cái ly, lặng lẽ đi từ phòng mình tới phòng ăn dưới lầu rót nước.
Đêm đã khuya, lầu một còn điểm một vài ánh đèn yếu ớt như ánh hoàng hôn, xoa xoa ánh mắt chua chát, cô chậm rãi đi tới máy đun nước, nước chảy vào trong ly cho đến khi tràn ra cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần đưa tay tắt chốt mở, sau đó bưng ly nước lên xoay người...
“A...” Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, cô bị dọa sợ kêu khẽ một tiếng.
Cảnh tượng nhiều năm trước, nhiều năm sau lại tái hiện một lần nữa.
Đang lúc cô cho là mình sẽ té ngã rất khó coi thì thân thể mảnh khảnh chợt bị kéo vào một lồng ngực nóng bỏng mà cứng rắn, eo nhỏ nhắn bị một cánh tay vòng thật chắc, cô đụng phải lồng ngực rắn chắc quen thuộc, trong phút chốc, cô trợn to mắt đẹp, dưới ánh đèn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia...
Trong lúc nhất thời, cô không thể phân biệt giữa hiện thực và ảo ảnh. Tình huống như thế, rõ ràng từng xuất hiện ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ của cô, Thẩm Thiên Dục 14 tuổi, Thẩm Thiên Dục 24 tuổi... Gương mặt tuấn tú của thiếu niên cùng dung nhan tuấn mỹ của đàn ông hiện ra làm cô không tự chủ được mỉm cười gọi: “Thiên Dục..”
BẠN ĐANG ĐỌC
Chỉ cho em cưng chiều anh
Roman d'amour"Thiên Dục, chị là chị gái của em!" "Nhưng mà không có quan hệ máu mủ." "Chị lớn hơn em 4 tuổi." "Anh biết chứ, nhưng nhìn em thì lại giống như nhỏ hơn anh 4 tuổi!" "Chị... Là con gái của tội phạm giết người." "Vậy sao? An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều b...