1 tuần sau...
Trên đường đi làm về, Tiến Dũng định ghé qua thăm Đức Chinh xem tình hình thế nào. Cả tuần nay cả anh và cậu đều bận quá nên chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, bởi vậy hôm nay anh muốn gặp cậu để tận mắt thấy cậu vẫn ổn thì Vũ mới có thể yên tâm.
Vừa đi đến cửa anh đã nghe tiếng ồn ào phát ra từ trong nhà...
"Mày là đứa con hư hỏng ! Tao nuôi dạy mày khôn lớn, cho mày ăn học đến nơi đến chốn để rồi mày làm ra cái chuyện không biết xấu hổ này đấy hả ? mày là trụ cột trong gia đình này mà lại đi mang thai mày để mặt mũi mẹ mày ở đâu đây hả Chinh.. người ta nói tao là nhà chứa chấp yêu quái à... Nói mau ! Cha của đứa bé là ai ?" Thì ra mẹ cậu đã phát hiện ra việc cậu đang mang thai do lúc đang dọn phòng cho cậu đã tình cờ nhìn thấy giấy khám thai của cậu trong hộc tủ
"Con... con không biết là ai cả...hôm đó con say quá nên không nhớ gì cả còn việc con mang thai còn còn không tin chuyện đó" Vi cố gắng tỏ ra bình tĩnh
"Trời ơi là trời ! Sao tôi lại có đứa con hư hỏng như vậy chứ ? Mày nói đi, rồi tao còn mặt mũi nào mà ăn nói với cả dòng họ chứ nhà có mỗi 1 đứa con trai mà nó thành ra thế này, mày mau phá cái thai này cho tao !" Bà Hà khóc tức tưởicậu cũng không cầm được nước mắt: "Không được đâu mẹ à, như vậy là rất tội lỗi, đứa trẻ không có tội, con mang thai chắc chắn là trời ban con sẽ một mình nuôi đứa bé được mà, mẹ cho con giữ lại cái thai này nha mẹ... con xin mẹ...." cậu bật khóc
"Nhưng mà làm sao có thể có con khi chưa có chồng được chứ ? Ba mày nhất định sẽ không tha cho mày đâu con à ! có khi ổng còn tống cổ mày ra khỏi nhà"
Nãy giờ đứng ở ngoài Tiến Dũng đã nghe toàn bộ câu chuyện. Tại sao Đức Chinh lại nói dối anh cơ chứ ? Đúng là tất cả mọi người đều thích nói dối, cả cậu cũng không ngoại lệ. Không lẽ mình không đáng tin cậy đến thế sao ? Anh không khỏi tức giận khi nghĩ đến điều này. Nhưng rồi anh chợt nhớ ra lời cậu nói lúc ở bệnh viện "Đứa bé sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và cả tương lai của cậu đấy" Không lẽ... cậu ấy sợ sẽ ảnh hưởng tới mình sao ? Vậy còn tương lai danh dự và sự nghiệp của cậu ấy ? Không... mình không thể để cậu ấy hy sinh như thế được ! Mình phải có trách nhiệm trong chuyện này ! Nghĩ rồi anh bước vội vào nhà, đến quỳ trước mặt bà Hà với vẻ mặt thành thật và cứng rắn của người đàn ông trưởng thành sẵn sàng chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.
"Thưa bác, là cháu, cháu chính là cha của đứa bé, xin bác hãy cho cháu chịu trách nhiệm về chuyện này" Đức Chinh không khỏi bất ngờ khi thấy anh bước vào và lần đầu tiên... cậu thấy anh mạnh mẽ như thế
"Thì ra là cậu à, tôi không ngờ ngày xưa tôi giúp cậu để giờ đây cậu làm ra cái chuyện như thế với con tôi à ?" Lời nói của bà Hà như một nhát dao đâm thẳng vào tim của anh, đau quá, đúng là... anh đã làm một chuyện quá sức tồi tệ với ân nhân của mình rồi.
"Mẹ !!! Sao mẹ lại nói như vậy được chứ ? Tất cả là lỗi của con, Tiến Dũng không biết chuyện này, cậu ấy không có lỗi gì cả !"
"Mày im đi, cái thằng quái vật hư hỏng !" Vừa nói bà vừa vung tay tát vào mặt cậu thật mạnh đến nỗi khiến bà cũng cảm thấy vô cùng hối hận và đau lòng.
Sau cái tát, Tiến Dũng mới hoàn hồn, ngước lên thì đã nhìn thấy mặt cậu đã ửng đỏ 5 dấu tay và đang khóc không thành tiếng. Nó khiến tim anh còn đau hơn gấp trăm lần lúc nãy. anh đau khổ nhìn bà Hà nhưng vẫn với ánh mắt cương nghị.
"Thưa bác, xin bác hãy gả Đức Chinh cho cháu, nhất định cháu sẽ mang đến hạnh phúc cho cậu ấy, xin bác hãy tin cháu ! mặc kệ mọi người nói ra sao cháu vẫn muốn chịu trách nhiệm"
Nhìn thấy sự thành thật của anh, bà Hà cũng đã nguôi ngoai phần nào "Thôi được ! Nếu cậu đã nói thế thì tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác, hy vọng cậu sẽ giữ đúng lời hứa"
Đức Chinh tưởng chừng như tai mình ù đi. Kết hôn sao ? Với Tiến Dũng sao ? Đùa à, sao lại như thế được, hai thằng đàn ông... sao có thễ.. sao mình có thể giam cậu ấy trong cái lồng như thế được trong khi cậu ấy không hề yêu mình ? Rồi đây tương lai của 2 đứa sẽ ra sao ?
"Mẹ... con... tụi con không thể kết hôn được... tụi con... "
"Mày im đi ! Mày không được quyền phản đối !" bà Hà lườm cậu rồi quay sang dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tiến Dũng
"Còn cậu nữa, tôi muốn lễ cưới phải diễn ra ngay lập tức, trước khi cái bụng của thằng Chinh bắt đầu lớn lên. Cậu hiểu chứ ?"
"Dạ, cháu hiểu rồi thưa bác, xin bác cho phép cháu tổ chức lễ cưới vào tháng sau ạ"
--------------------------------------
Bờ kè.... Nơi 2 đứa đã đến lần trước...
"Cậu đùa với tớ đấy à ? Gì mà kết hôn chứ ? Cậu bị gì thế ?" cậu tức giận nhìn Tiến Dũng
"Thì cậu đã có thai với tớ nên cậu lấy tớ là chuyện đương nhiên, sao cậu lại tức giận thế ?"
"Sao tớ lại tức giận à ? Haha... cậu thật giỏi biết đùa đấy. Vậy tớ hỏi cậu, cậu có yêu tớ không ? Sao phải giam mình vào cái lồng như thế chứ ? Tớ không muốn !"
"Cậu không muốn kết hôn với tớ à ? Đúng vậy nhỉ ! Ai lại muốn lấy người như tớ cơ chứ !" Mắt Tiến Dũng tối sầm lại như đang nhớ về quá khứ đã qua
"Không phải... ý tớ không phải như thế... nếu lấy tớ, cậu sẽ mãi mãi không được ở bên người cậu yêu được, cậu hiểu không, huống hồ chi cậu chắc chắn sẽ không bao giờ yêu tớ ? Vậy chúng ta dựa vào cái gì mà sống chung với nhau cơ chứ ?"
"Thì dựa vào đứa con ở trong bụng cậu đấy, cậu muốn ba mẹ cậu mất mặt với mọi người à ?"
Đuối lý, cậu không cách nào bác bỏ lời của anh...
"Thôi được rồi ! Vậy chúng ta sẽ kết hôn nhưng cho đến khi tớ sinh con, rồi sau đó chúng ta sẽ ly hôn, tớ sẽ là người nuôi con, được chứ ?"
"Không được ! Sao cậu lại phải nuôi con kia chứ ? Tớ sẽ là người nuôi nó. Nếu không thì cậu đừng hòng ly hôn với tớ"
"Nhưng mà... thôi được rồi, vậy 2 đứa sẽ cùng nuôi nó, mặc dù chúng ta vẫn sẽ ly hôn sau khi tớ sinh" cậu trầm ngâm, cậu không thể làm gánh nặng cho anh, nhất định không thể !
"Thôi được ! Nếu cậu đã muốn thế !"voteooo
BẠN ĐANG ĐỌC
Anh không thích phụ nữ... vì Anh yêu Em...Hà Đức Chinh
Romance- Truyện được viết lại từ truyện ngôn tình ahihi .-. ~ Đừng ném đá kui... ~KHÔNG H .~. Ahuyjuu HE